- Cháu đã lớn rồi nhỉ nên hiểu việc mình đang làm chứ?
- Vâng.
- Chắc cháu hiểu ý tôi chứ?
- Vâng.
Nó đang được nghe những lời khinh bỉ từ bà Hàn. Ở bên ngoài thì hắn có đi qua nên cũng nghe thấy. Bà quản gia cũng đứng ngay sau hắn nhìn hắn và mỉm cười. Và cũng từ đó nó chỉ gặp Băng khi hai đứa cùng đi tập võ với nhau và giảng bài, ngoài ra thì nó không còn đặt chân vào ‘lâu đài’ đó nữa. Nó biết thân phận của mình và nó cũng không nghĩ tới việc trèo cao.
- Ba ta rời khỏi nơi đây có được không ba?
Nó bất giác hỏi làm ba nó ngạc nhiên vì mấy khi nó mở lời nói chuyện với ba nó mấy đâu. Ba nó mỉm cười xoa đầu nó.
- Con muốn rời khỏi đây sao?
- Con không muốn họ coi thường ba mà.
- Sẽ ổn thôi nhóc. Con đừng quá lo lắng.
Ba nó mỉm cười càng làm nó thêm lo lắng hơn nữa. Nó cũng mong ba nó nói đúng rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cứ như vậy thời gian cũng cứ dần trôi qua, nó càng trưởng thành hơn và cũng càng thay đổi bản thân mình hơn khiến nó cũng ngạc nhiên trước con người với cá tính mới của mình.
=====
Nó xông thẳng vào trong lâu đài mà mấy năm nay nó không đặt chân vào rồi. Băng Băng nhìn nó ngạc nhiên, vì lúc này nó đang rất tức giận, mặt thì tối sầm lại. Nó tiến lên phòng của hắn, mỗi bước chân cũng đủ thấy uy lực giận giữ thế nào.
- Chị có chuyện gì vậy?
Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-la-cua-anh-em-se-chang-la-cua-ai-het/1885968/chuong-2.html