Giận được 2 ngày, chiều ngày thứ 3 đi làm về ổng ngồi sẵn thừ lừ trong nhà, mặt mày tỏ vẻ khó chịu, mệt mỏi
Tôi cũng ko buồn lạnh lùng nữa, thấy cũng hơi lo, tội tội
- Sao hôm nay anh về sớm vậy?
- Anh mệt.
- Anh mệt sao, nhức đầu hay sao?
- Anh thấy hơi khó thở!
Tôi chột dạ, chắc mới hết bệnh có khi nào mưa gió lại bị bệnh lại ko, tôi bỏ giày ra, đi tới chỗ ổng ngồi, tay rờ trán
- Đâu có nóng, anh thấy khó chịu kiểu gì để em lấy thuốc?
Mặt gã sụ xuống, nắm tay tôi
- Nhà chỉ có 2 người, đừng có lạnh nhạt như vậy, ngột ngạt lắm. Nếu là anh giận em, anh ko nói chuyện với em, cứ lơ lơ nhìn em thì em có mệt ko?
- Nói vậy là anh ko sao chứ gì?
Tôi lườm anh ta chán ngán
- Nói thẳng ra nếu em muốn như vậy thì thôi cho rồi, vợ chồng gì mà tối ngày liếc liếc. Anh biết ai sai rồi, anh nói vậy rồi cũng ko chịu.
- Thôi anh nói vậy em hiểu rồi.
Gã hoảng hốt
- Em hiểu gì?
- Ko vậy nữa, anh bớt ôm điện thoại đi, mai mốt em ko nói tới là anh biết rồi, anh ôm điện thoại hoài 1 ngày ko thấy em ở nhà nữa thì hiểu. Còn nhà cửa bày biện sao thì em dẹp cũng được, đừng có đem giấu nữa.
Mặt ông Vinh sáng lên, ổng kéo tôi ngồi lên đùi ổng
- Uhm, anh hứa.
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736342/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.