Chị ko quá vật vã hay nổ tung theo như tôi vẫn nghĩ, chị chỉ rất khóc bình thường chứ ko khóc đến bức tóc móc mắt hay đập đầu đập cổ như tôi. Nhưng từ sâu thẩm trong tim, tôi cảm thấy 1 vết thương lớn đang dày vò chị, vết thương đó tôi cũng ko biết rồi ai sẽ chữa lành : thời gian, các con chị hay là chồng chị nữa.
- Chị, hay chị với mấy đứa qua nhà em chơi mấy ngày đi, còn 1 phòng đó chị.
- Thôi, để chị kiếm nhà mướn ở đỡ cũng được.
- Đâu có gì đâu, chị mướn ở ngoài lại nghỉ ngơi ko thoải mái, ko giống ở nhà đâu. Thôi chị cứ qua em ở, có gì cũng có chị có em, đâu phải 1 mình chị còn 2 đứa nhỏ nữa mà.
- Để chị coi lại. Nhưng giờ chị muốn yên tĩnh trước đã, để 2 đứa nhỏ nó khỏi chạy theo hỏi mẹ hoài, chị ko biết trả lời sao.
- Chị, hay là chị sắp xếp đi chùa đi cho nhẹ đầu 1 chút, giờ chị đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Có em với Vy mà, nó đang ko đi tour nào, hay 2 chị em đi chùa ở đâu đi.
- Uhm, cảm ơn em. Giờ chị ko muốn làm gì hết.
Rồi tôi với chị cùng ngồi trên ghế đá, 2 đứa nhỏ thấy mẹ khóc ít hơn lại líu tíu chạy đi coi ipad. Tôi bấm điện thoại gọi kêu Vy lên sân thượng luôn. Mấy phút sau bé lên tới, sáp lại ngồi chung
- (Vy)Em giải quyết xong con kia rồi, giờ cả cái thằng bồ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736341/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.