Một tuần nữa cũng từ từ qua đi, trên đường lá vàng đã rụng đầy trên phố. Gió thu se lạnh nhẹ nhàng đáp trên mặt mỗi người nhè nhẹ chở theo ưu phiền của họ.
Đã hơn một tháng trôi qua, dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tìm được tim phù hợp cho Trịnh Kỳ thậm chí phương pháp phẫu thuật cũng không có thêm tiến triển gì. Với tình hình hiện tại nếu tiếp tục kéo dài thì chỉ sợ trong trường hợp không tìm được tim hiến thì cũng không tài nào thực hiện phẫu thuật được nhưng nếu bây giờ trực tiếp thực hiện phẫu thuật thì tỷ lệ thất bại lại quá lớn. Tất cả áp lực đè nặng lên vai Dương Hạc Hiên, trong mấy ngày này không có khi nào mà tâm trạng của anh thả lỏng xuống được.
Thẩm Nguyệt ngày nào cũng ở cạnh Dương Hạc Hiên tất nhiên cũng có thể cảm nhận được phiền não của anh nhưng dù sao cô cũng chỉ là một hồn ma không gây hại cho người khác đã là tốt lắm rồi làm gì có khả năng an ủi kia chứ.
Lòng thì nghĩ như vậy đó nhưng khi nhìn Dương Hạc Hiên cả ngày mặt ủ mày chau một quỷ hồn như Thẩm Nguyệt cũng chẳng tài nào chịu nổi. Cô đứng dậy đưa tay kéo giãn chân mày Dương Hạc Hiên, cực kỳ bất đắc dĩ mở lời:
"Trời ạ, anh là một người sống mà âm khí sắp nặng hơn cả tôi mất rồi. Cả ngày anh cứ ủ dột thế kia thì làm sao có phương pháp gì. Tôi mà cứ như anh thì đã hồn phi phách tán từ ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506479/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.