Quãng đường từ bệnh viện đi về nhà Thẩm Nguyệt vẫn luôn lo lắng mà tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Dương Hạc Hiên.
May quá có vẻ như là anh ấy vẫn ổn. Từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ, ngoại trừ im lặng hơn mức bình thường ra thì không có vẻ gì là đáng lo cả. Quỷ hồn Thẩm Nguyệt sống hơn hai ngàn năm nhưng có lẽ vẫn chưa hiểu thấu câu "Bình yên trước cơn bão". Dương Hạc Hiên của bây giờ chính là điển hình cho câu "Ngoài mặt thì sóng yên biển lặng nhưng thực chất trong lòng lại là mưa rền gió cuốn".
Ngay lúc Dương Hạc Hiên vặn mở cánh cửa chuẩn bị bước vào phòng thì bất chợt nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình thì chiếc mặt nạ ngụy trang mà anh nỗ lực đeo lên không còn giữ nỗi được nữa.
Nỗi tự trách, thất vọng, đau lòng rồi đến tức giận lần lượt trỗi dậy, giằng xé lấy trái tim Dương Hạc Hiên. Anh không thể nào kiềm chế nổi nữa dùng toàn bộ sức lực của mình đấm mạnh vào tường. Anh muốn đem theo toàn bộ cảm xúc tiêu cực này theo cú đấm mà tuôn ra bên ngoài.
Nỗi đau trong lòng bây giờ còn lớn hơn cả nỗi đau trên thể xác, khiến Dương Hạc Hiên hoàn toàn phớt lờ vết thương đang rướm máu.
Lần đầu tiên kể từ khi quen biết Dương Hạc Hiên, Thẩm Nguyệt nhìn thấy được một mặt hoàn toàn khác của anh, hóa ra mặt trời ấm áp cũng có lúc bị mặt trăng che khuất, mà trở nên tăm tối không có một tia ánh sáng.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506448/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.