Bãi biển rộng lớn mênh mông dù cho cố gắng ra sao cũng chẳng thể nào nhìn thấy điểm cuối cùng. Trước sự rộng lớn này con người ai cũng trở nên thật nhỏ bé, thật sự nhỏ bé. Nhìn từng con sóng vỗ đều đều trên mặt biển lòng người cũng như bình yên hơn.
Dương Hạc Hiên ngẩng đầu đón nhận từng làn gió thổi qua người mình mà cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lúc này anh mới nghiêng đầu nhìn sang cái bóng đỏ chói lòa đang chạy qua chạy lại kia.
Thẩm Nguyệt chẳng hề hay biết có người đang nhìn mình vẫn đang vui vẻ chơi với bờ cát vàng. Trước đây đã có một thời gian rất dài Thẩm Nguyệt đều ở lại ngắm nhìn bờ biển, nhìn không biết bao nhiêu cái bình mình cùng hoàng hôn nhưng chưa có một lần nào cô cảm nhận được sự vui vẻ và hạnh phúc như hôm nay. Hồi đó yêu biển có lẽ chính vì sự rộng lớn kia làm cho cô quên sự cô đơn nhưng từ bây giờ có lẽ không còn như vậy nữa rồi.
Đang chơi đùa vui vẻ bỗng nhiên Thẩm Nguyệt nhớ tới hành động kỳ lạ của những người mà mình từng gặp ở trên bờ biển, cô vội vàng chạy lại kéo lấy tay Dương Hạc Hiên.
"Lại đây, tôi chỉ anh cách giải tỏa nỗi buồn."
Dương Hạc Hiên không hiểu Thẩm Nguyệt muốn làm gì nhưng cũng rất ngoan ngoãn mà đi theo. Cho đến khi đôi chân anh cảm nhận được chuyển động của từng đợt sóng biển thì quỷ hồn tinh nghịch kia mới dừng lại, mỉm cười nháy mắt với anh.
"Tôi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506446/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.