Cô ý tá đứng cạnh cửa, thở hồng hộc nói: “Bệnh của cô Tần Tâm Liên đột nhiên nặng hơn, lúc nãy đã được đưa vào phòng cấp cứu! Ngài mau đi thăm cô ấy đi!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Lục Ngôn đột nhiên thay đổi, quay đẩu lại đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh không thèm liếc nhìn Cố Thành Danh và Tần Thanh Thủy ở trong phòng bệnh.
Tần Thanh Thủy vội vàng thoát khỏi sự khống chế của mấy người đằng sau, lao về phía mấy người đàn ông đang vây quanh Cố Thành Danh, ôm anh trong lòng: “Thành Danh, anh sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
Khuôn mặt Cố Thành Danh toàn là máu, vô cùng nhếch nhác.
Anh lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Anh không sao, Thủy, em không cần phải lo lắng cho anh….”
Tần Thanh Thủy bật khóc, nói: “Anh không nên vì em mà làm những chuyện này, không đáng. Em không đáng để anh làm như vậy…..”
“Đáng.” Cố Thành Danh dùng ngón tay vẫn còn dính máu của mình chạm vào má của Tần Thanh Thủy: “Vì em, lên núi đao xuống biển lửa cũng đáng.”
Tần Thanh Thủy khóc không ngừng, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô không nên liên lụy đến Cố Thành Danh như vậy, cô không thể đáp lại tình cảm của Cố Thành Danh….
Có lẽ là do Lục Ngôn đã rời đi, những người mặc áo đen ở trong phòng bệnh không ra tay với Cố Thành Danh nữa, mà chỉ đứng bên cạnh, giám sát bọn họ, không để bọn họ có cơ hội rời đi.
Tần Thanh Thủy đỡ Cố Thành Danh lên giường, yêu cầu tên áo đen bên cạnh dẫn hai bác sĩ đến, nhưng không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-gap-anh/153244/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.