Tôi luống cuống vội vã mặc quần áo lại, bên ngoài có tiếng ấn mật mã tít tít. Lồng ngực tôi nghe rõ tiếng đập thình thịch. Cánh cửa kia mở ra lúc này có lẽ ngay lập tức tôi sẽ không sống nổi. Thế nhưng trái ngược với sự h.oảng sợ của tôi, Dương vô cùng điềm tĩnh. Điềm tĩnh đến mức từng nút áo somi cũng được anh đóng cẩn thận. Khi tiếng tít tít kết thúc tôi nghe được một giọng nói được cài tự động:
– Mật mã sai vui lòng thử lại.
Bên ngoài tiếng chị Như lại cất lên:
– Anh thay mật mã rồi à?
Dương không đáp, khi cả hai mặc xong quần áo anh cũng mới từ từ tiến ra mở cửa. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cũng chưa biết chạy trốn thế nào thì chị Như cũng bước vào. Nhìn thấy tôi, chị Như thoáng sững lại, gần như ch.ết lặng. Trong phút chốc tôi thấy gương mặt xinh đẹp lộ rõ một vẻ thất vọng tột cùng.
Mặc dù tôi và Dương chưa làm gì, nhưng tôi vẫn nhận thấy mình vô cùng thất đức và vô sỉ. Tôi không dám đối diện với chị Như, có điều dám hay không thì cũng ở đây rồi, nếu chị ấy có đánh, có chửi hay làm bất cứ điều gì khác tôi cũng chỉ có thể chấp nhận. Thế nhưng hình như tôi đánh giá thấp chị Như rồi, chị không hề đánh mắng hay chửi tôi, cũng không tra hỏi Dương dù chỉ một câu, rất nhanh thu lại ánh mắt kia quay sang tôi cười hỏi:
– Cô Trân cũng ở đây sao?
Thấy nụ cười trên môi chị Như tôi cũng thấy người mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-em-khong-ve/2662884/chuong-10.html