Ngay khi nhìn thấy tờ giấy ấy tôi bỗng bủn rủn cả chân tay. Bí mật động trời này rốt cuộc cũng có ngày bị phanh phui ra nhưng đây là công ty, tôi không bình tĩnh được nữa vội vã nhặt tờ giấy lên rồi nói:
– Về nhà tôi nói chuyện với chị.
Nhưng lần này chị Hoa đã như con thú hoang lao vào đánh chửi tôi rồi gầm lên:
– Nói chuyện? Tao có chuyện gì để nói với cái loại gian dối, lăng loàn như mày chứ? Suốt bốn năm nay em tao nuôi báo cô ba mẹ con mày, cuối cùng thì sao, hai đứa con mày đ.ếch phải dòng giống nhà họ Hoàng, đ.ếch phải con của em tao. Khốn nạn! Mày là cái loại khốn nạn.
Có một hai người ở công ty đi làm muộn, nghe tiếng chị Hoa thì tò mò liếc mắt nhìn, nỗi sợ hãi trong lòng tôi như cơn sóng trào dâng lên. Tôi cố đưa tay túm lấy chị Hoa vừa lôi đi vừa nói:
– Có gì về nói.
Thế nhưng chị ta vùng vẫy đứng ngay ở cổng công ty ch.ửi r.ủa tôi:
– Sao? Mày sợ rồi chứ gì? Tao để cho cả thiên hạ này biết bộ mặt thật của mày. Tao cho cả thiên hạ này biết mày dối lừa em tao ra sao, tao cho cả thiên hạ này biết hai đứa con mày là thứ con hoang chứ không phải con của em tao.
Tiếng chửi của chị ta rất vang, thực ra tôi không sợ chị ta chửi bới tôi, càng không sợ chị ta đánh tôi bởi tôi biết tôi sai rồi. Dù gì mà nói tôi cũng sai rồi, chị ta có quyền đánh chửi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-em-khong-ve/2662882/chuong-11.html