Nhà thầy Phùng Dư vẫn như thế, có điều tóc của thầydường như ít hơn trước.
Thuấn Nhân muốn ôm lấy Tử Chấn đang nằm trên giường,nhưng sợ động vào vết thương nên cầm lấy tay anh, Thuấn Nhân hỏi: “Anh chạytrốn ra đây à? Bọn trẻ, em đưa về An Huy với cô Xuân Nam rồi, ở đó rất an toàn,anh yên tâm đi. Anh thấy thế nào? Còn đau không?”
Tử Chấn để tay lên má Thuấn Nhân: “Vợ à, em gầy đinhiều. Anh xin lõi đã để em phải sợ. Hai ngày nữa, anh có thể dậy được rồi, sauđó chúng ta tạm rời khỏi đây, sau này thế nào từ từ bàn tiếp, em nhé?”
Thuấn Nhân úp mặt vào ngực Tử Chấn, ôm chặt lấy anh,nhịp tim quen thuộc đập nhẹ bên tại, ngón tay Tử Chấn vuốt nhẹ lên tóc ThuấnNhân, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Vợ à, xảy ra chuyện gì thế?”
Giọng buồn buồn, Thuấn Nhân trả lời: “Đứa bé trongbụng không còn nữa.”
Tử Chấn nhắm mắt lại, như đang cố nuốt đi nỗi đau, sắcmặt phẳng lặng, không một gợn sóng, anh nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho anhbiết.”
“Em phải giết Triệu Chấn Đào, em muốn hắn phải đềnmạng!”
Giọng không gấp gáp, anh nói: “Để anh xử lý việc nàycho, từ lâu ông ta đã phạm tội rồi.”
“Nhưng sức khỏe của anh…”
“Không sao, gọi mấy cuộc điện thoại là được rồi. Bảovệ em và con là trách nhiệm của anh, đúng không nào?” Tử Chấn hôn lên tóc củaThuấn Nhân. “Ngoan nào, tắm rồi ngủ đi em.”
Thuấn Nhân không đứng lên: “Vì sao muốn sống một cuộcsống bình yên lại khó đến thế? Em chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-duoc-yeu-nhu-the/2311212/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.