Họ mất một tuần để sắp xếp, quét dọn lại căn nhà cũ màtrước đây Thuấn Nhân và ông nội từng ở.
Tử Chấn mệt đến nỗi người đau ê ẩm. Thuấn Nhân lấy ghếdựa cho anh ngồi, còn hãm một ấm ché ngon để lên bàn cho anh. Tử Chấn nói:“Càng nhìn càng thấy em giống với mấy cô dâu ở mấy nhà quan lơn thời xưa, gọianh một tiếng “quan nhân” thì lại càng giống.”
“Thế thì anh phải gọi em trước.”
“Nương tử, gọi như thế mới giống thời xưa.”
“Quan nhân nghỉ ngơi đi.” Nói rồi hai tay đặt vào hôngphải cúi người biểu thị lễ phép.
Tử Chấn nói: “Vợ à, em nói xem cửa hàng này của chúngta sau này có thể mở rộng quy mô giống như thương hiệu chè nổi tiếng của Anhquốc không?”
“Có gì mà không được, thị trường của mình bị bọn Anhchiếm lĩnh, may mà Trung Quốc là quê hương của chè đấy.”
“Em muốn làm ăn lớn thế sao?”
Thuấn Nhân cười: “Không muốn, mà cũng không làm được,có cuộc sống hạnh phúc khi được ở cạnh anh và các con mới là nguyện vọng lớnnhất đời em.”
Mấy ngày nay Tử Chấn đều xuống bếp nấu cơm. Ngườithông minh như anh, mọi việc dường như không thành vấn đề. Nhan Nhan giờ đòi ăncơm bố nấu chứ không đòi mẹ nấu nữa.
Tử Chấn học nấu được rất nhiều món ở huyện Uyển, giờnấu món măng khô kho thịt còn ngon hơn cả mẹ Trăn Trăn nấu năm đó. Anh biếtThuấn Nhân không còn thích ăn thịt như ngày trước nữa, cho nên khi kho thịt anhcho rất nhiều măng khô, thịt cho gọi là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-duoc-yeu-nhu-the/2311211/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.