Tử Chấn đi khỏi, trời vẫn chưa tối. Chưa đi được baoxa thì gặp một ngân hàng. Tử Chấn mở cửa bước vào, đặt túi màu đen lên quầy,sau đó rút thẻ ngân hàng ra, nói với cô nhân viên: “Gửi hai triệu.”
Theo bản cam kết với Thời Hân, anh gửi vào tại khoảncủa ông ra sáu trăm nghìn. Lấy hoá đơn, Tử Chấn gọi chiếc taxi đến sân bay LộTây. Về đến nhà, lấy chìa khoá mở cửa, nhàng đóng cửa lại, cởi giày, Thuấn Nhânbỗng ôm anh từ sau lưng.
“Gần mười giờ rồi, sao về muộn thế, anh đi có chuyệngì thế?”
Tử Chấn nói: “Đi mua vé số, trúng giải nhỏ, giải quyếttiền cấp dưỡng một năm rồi tính tiếp.”
“Anh không đi làm chuyện bậy bạ gì chứ?”
Tử Chấn nói: “Vợ à, anh không muốn nhìn thấy người kiathêm một ngày nào nữa. Đừng hỏi anh, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu.”
Tắm xong, vợ chồng lên giường đi ngủ. Thuấn Nhân quencó Tử Chấn nằm bên cạnh, cô ngoan ngoãn như một con mèo chui vào lòng anh. TửChấn cầm tay vợ, đeo một thứ gì đó vào ngón tay. Dưới ánh sáng trong phòng,Thuấn Nhân thấy đó là chiếc nhẫn bạch kim đính hạt màu trắng. Lấy ngon tay sờsờ, cô cười hỏi: “Bao nhiêu tiền thế anh?”
“Quên rồi, thấy vừa tay em thì anh mua thôi.” Tử Chấnvòng tay qua ôm lấy Thuấn Nhân.
Tử Chấn nói: “Thực ra cũng có lúc, anh thấy mình khôngnên hận bố, nếu không phải ông ta đã sinh ra anh thì làm sao anh gặp được em.Nói ra, có lúc thấy rất đau đầu, có điều làm con trai cũng tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-duoc-yeu-nhu-the/2311206/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.