Ngày thứ ba, bầu trời ảm đạm, không có một tia nắng.Tử Chấn không đến phòng đọc, anh ngủ cả ngày. Đến ngày thứ tư, Thời Hân bắt đầutrằn trọc, cả đêm không ngủ được, giấc trưa cũng không ngon, đành đến phòng đọcgiải khuây, ông ta phát hiện Thuấn Nhân cũng ở đó.
“Có thể không quá ngày thứ bảy, con trai ông sẽ chết”,cô nói. “Anh ấy sắp điên rồi, tôi cũng chẳng ích kỷ tới nỗi cố gắng giữ lạimạng sống của anh ấy cho mình. Nếu cái chết làm anh ấy thoải mái hơn, thì cứ đểnhư vậy đi, xem ra tình thế trước mắt cho thấy ông thua chắc rồi.” “Thế cô thìsao? Sau này tính thế nào?”
“Kế hoạch chẳng có nghĩa lý gì, đến lúc đó phải làmgì, giờ tôi không thể biết được. Tôi không quen một Thuấn Nhân khi đó.”
“Cô không hiểu dụng ý của tôi sao? Tôi muốn nói phảithay đổi quan điểm sống, đó là cách cuối cùng, chỉ khi nó đứng ở vị trí củatôi, nó mới tỉnh ngộ. Không có thành công nào mà không phải trả giá đắt, nhưngmột khi vượt qua rồi, trời lại quang, mây lại tạnh. Nếu thất bại giữa chừng,điều đó cho thấy nó không phải là một công cụ tốt, cũng chẳng nên tiếc làm gì.Cô phải hiểu được điều này, bất kể ai trong chúng ta thắng ván bài này, đều giúpnó trưởng thành. Con người muốn làm việc lớn thì đừng để tình cảm xen vào, thânđến đâu cũng không nên biến nó thành vật cản. Chỉ có người vô tình mới có thểsống nổi trong cái thế giới vô tình này. Ngoài ra, nó còn phải khiến cho mọingười xung quanh đều cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-duoc-yeu-nhu-the/2311204/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.