Khi xe dừng lại trên bãi cỏ, Đỗ Duy An nhìn thấy sự hốt hoảng cùng né tránh trong mắt Ninh Hạ, anh vững vàng nắm tay cô nói: “Ninh Hạ, sớm muộn đều phải đối mặt. Vậy để chúng ta cùng nhau tiếp nhận nó, được không em?” Thẩm Ninh Hạ khẽ gật đầu. 
Đỗ Duy An nắm tay cô, đẩy cửa ra. 
Mọi người đang tập trung trong phòng khách nói chuyện. Đỗ Phương Hoa là người đầu tiên nhìn thấy, bà đứng lên đang muốn mỉm cười bắt chuyện Đỗ Duy An: “Duy An tới ….” Nhưng nụ cười kia mới hé đã vội tắt, bởi vì bà nhìn thấy Đỗ Duy An nắm tay Thẩm Ninh Hạ đi vào. 
Phương Lê Minh ngẩng đầu, đúng vừa lúc nhìn thấy nụ cười cứng đờ ngưng lại trên mặt Đỗ Phương Hoa. 
Nhất thời, ai ai cũng ngạc nhiên, phòng khách nhà họ Phương rộng rãi là vậy mà tĩnh lặng có thể nghe được tiếng lá rơi. 
Phương Lê Minh chậm rãi quay đầu, nhìn thấy con gái ngày đêm nhớ mong, lúc này đang đứng ngay trước mặt mình. Phương Lê Minh đứng bật dậy, vừa mừng vừa sợ run rẩy: “Hạ Hạ?” 
Thẩm Ninh Hạ cắn môi, cố gắng lùi về sau. Đỗ Duy An vẫn nắm chặt tay cô, khích lệ cô: “Ninh Hạ, chúng ta đã nói rõ rồi mà.” 
Phương Lê Minh tiến lên, vẫn không dám tin tưởng, lần nữa lên tiếng gọi: “Hạ Hạ?” Ông giơ tay về phía con gái, muốn chạm vào cô. Nhưng vươn ra ông lại khiếp sợ, tay liền buông thõng. 
Tất cả mọi người trong phòng đều quay lại, nhìn một màn này, trong lòng đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-day-la-tinh-yeu/1501801/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.