Tuy rằng trong lòng nhiều lần nhận định Hề Khanh Trần không thể đến đây, nhưng nhìn bóng dáng kiên nghị của thiếu niên, Thịnh Ý vẫn nhịn không được thăm dò.
"Sao trước giờ ta chưa gặp ngươi ở Càn Phong nhỉ?" Cô chủ động bắt chuyện.
Thiếu niên cụp mắt: "Ta vẫn luôn bế quan tu luyện."
Giống như đáp án Triệu Tân Tân nhận được, Thịnh Ý sờ mũi: "Vậy cũng không tới mức chưa gặp lần nào chứ, chẳng lẽ chỗ của ngươi khá hoang sơ?"
Thiếu niên không trả lời, chỉ im lặng đi bộ.
"Vừa rồi ngươi nói ngươi tên gì?" Thịnh Ý lại hỏi.
Thiếu niên bỗng dừng bước, bình tĩnh nhìn cô: "Hải Nhược."
"Hải Nhược." Thịnh Ý lặp lại, khen ngợi: "Cái tên rất đặc biệt."
Thiếu niên vẫn nhìn cô chằm chằm.
"Sao thế?" Thịnh Ý hơi lúng túng.
Thiếu niên không trả lời, đi thẳng về phía trước.
Thịnh Ý thấy hơi chán, đột nhiên dùng gió đánh lén hắn, dây buộc tóc của thiếu niên lập tức rơi xuống, lúc hắn đưa tay đỡ, dây buộc tóc đã rơi xuống đất.
Hắn chỉ có thể im lặng nhặt dây buộc tóc lên, tùy ý cột tóc lại.
Không phải Hề Khanh Trần, Hề Khanh Trần sẽ không phản ứng chậm vậy. Thịnh Ý nhớ lại tổ đội trong nguyên văn, hình như cũng có một người qua đường trẻ tuổi, lúc này mới buông bỏ cảnh giác, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đã đi lâu vậy mà bọn họ vẫn chưa ra khỏi khu rừng.
Không phải linh thú núi Vô Ưu nào cũng khoan dung với đệ tử Phùng Nguyên tông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-duoc-thi-ta-se-di-ngay-day/2655356/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.