Gặp lại Hề Khanh Trần, trái tim bình tĩnh từ lâu của Thịnh Ý bỗng dao động, nhưng ngón tay vô tình đụng phải thứ giấu bên hông, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô diễn kịch trước mặt Cố Kinh Thời, hành lễ đệ tử với Hề Khanh Trần, sau đó nói mấy lời không khách sáo: "Không phải đã nói không gặp lại à, sao ngươi lại về đây?"
Giọng điệu lạnh lùng xa cách, còn mất kiên nhẫn như thể chàng là thứ phiền phức nào đó.
Sắc mặt vốn không tốt lắm của Hề Khanh Trần càng tái nhợt, lưng vẫn thẳng tắp cao quý như con khổng tước gặp nạn.
"Vậy phải hỏi Cố Kinh Thời." Giọng chàng quạnh quẽ.
Thịnh Ý hơi ngẩn người, ánh mắt trượt thẳng xuống mới thấy xích giữa hai chân chàng, mắt cá chân gầy gò đã sớm bị mài mòn, vết máu dính vào xiềng xích.
Tiên sĩ không dính khói bụi nhân gian của cô, lúc này lại như súc vật bị xiềng xích vây khốn.
Ngón tay Thịnh Ý bất giác run lên, vẻ mặt lạnh lùng quay đầu lại: "Cố Kinh Thời, chàng có ý gì?"
"Sao lại tức giận?" Cố Kinh Thời bình thản nhìn ánh mắt cô.
Thịnh Ý cười khẩy: "Ta không nên tức giận sao? Chàng biết rõ lúc trước ta và hắn hơi dây dưa, bây giờ còn dùng cách này đưa hắn về đây là cố ý làm khó ta?"
"Nàng và hắn đã không liên quan từ lâu, sao lại làm khó nàng chứ?" Cố Kinh thời nói rồi nắm tay cô, Thịnh Ý đột nhiên lùi về sau một bước, hắn cười bất đắc dĩ: "Đừng dỗi mà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-duoc-thi-ta-se-di-ngay-day/2655339/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.