Màn trình diễn buổi tối vô cùng thành công, sau bài đầu tiên do Thu Diệc Diệu hát thì trở về lại với ca sĩ Khương Nặc.
Khương Nặc và Thu Diệc Diệu hoàn toàn không tập luyện trước cùng nhau nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý.
Hoặc cũng có thể nói trình độ chơi ghi ta của Thu Diệc Diệu giỏi hơn dự đoán, mặc cho là bài hát gì, chỉ cần nghe qua là cậu cũng có thể chơi được, khiến cho Khương Nặc vô cùng bất ngờ. Bầu không khí ở nơi đó sau khi đã cháy rồi Thu Diệc Diệu còn độc tấu solo tới vài bài.
Thu Diệc Diệu chưa từng thể hiện kỹ năng của mình trong các bữa tiệc liên hoan ở trường, đây không phải là phong cách hành động của thiếu gia bất cần đời mà là cậu xem thường việc khoe khoang trước công chúng, không thích bị quy tắc trói buộc. Nhưng có được kỹ năng giống như là có một tấm thẻ bài ẩn giấu, đến thời gian thích hợp nhất thì mới xuất hiện. Chẳng hạn như là tài năng thể thao, kỹ năng chơi đàn.
"Bài hát kia là cậu cải biên?" Trong giờ nghỉ giải lao, Khương Nặc hỏi cậu.
"Ừ, thế nào?" Khoé miệng của Thu Diệc Diệu mỉm cười rất tự tin.
"Tuyệt lắm, rất êm tai." Khương Nặc chân thành nói.
Một lát sau Khương Nặc lại bảo, "Món quà sinh nhật này tôi thật sự rất thích, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà tôi được nhận."
Cũng là món quà duy nhất kể từ khi lớn lên.
Thu Diệc Diệu dựa vào quầy bar, cùng Khương Nặc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-chiu-thua-thi-cau-cong-that-day/2912705/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.