Ngày hôm sau, Thu Diệc Diệu còn đang đánh răng thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Người đến sớm nhất là Khương Nặc, trong tay hắn cầm theo hai túi đựng thức ăn sáng, mùi hương toả ra khắp nơi.
"Phục vụ chu đáo quá, nhóc Khương tiếp tục cố gắng nhé."
"Vâng, ông chủ Thu." Khương Nặc cực kỳ phối hợp.
Hai người cùng nhau ăn sáng xong, Khương Nặc nhìn quanh một lần mới cảm thán bảo, "Nhà của cậu lớn thật."
"Lần trước không phải cậu đã tới rồi sao?"
Lần trước khi uống rượu thi với Lưu Dũng hắn cũng đã tới nhà của cậu, còn ở lại một đêm.
Nói đến chuyện này thì lại tức giận, ngày hôm sau Khương Nặc giống như là bị lửa đốt vào mông nên vội vàng bỏ đi, lúc đó Thu Diệc Diệu còn nghĩ người này chẳng có nghĩa khí gì cả, không muốn làm bạn thì cứ nói thẳng, có cần phải biểu hiện rõ ràng đến vậy hay không?
"Lần đó uống say, ngày hôm sau thì lại phải đi gấp."
"Xì, cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa. Tôi nhớ rất rõ đấy, cậu muốn tham quan thì cứ tự nhiên đi." Thu Diệc Diệu nhớ đến lần trước nên mang theo giận dữ, phất tay, ngay cả đưa hắn đi tham quan cũng lười.
Khương Nặc đi dạo đơn giản một vòng, có thể thấy hắn chỉ lịch sự đi nhìn kết cấu ngôi nhà, cũng chẳng phải là không biết xấu hổ mà đi vào từng phòng để xem. Lịch sự và rất khắc chế.
Nhìn qua cũng rất đáng thương, Thu Diệc Diệu bỗng nhiên không tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-chiu-thua-thi-cau-cong-that-day/2912704/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.