Thu Diệc Diệu tìm được một bãi cỏ rộng rãi để ngồi xuống, ở nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy những người bên bãi cắm trại đối diện hồ. Cách khá xa nên cũng chẳng rõ ai là ai, mỗi người đều trông như những con kiến bận rộn tới lui.
Cậu bứt một cọng cỏ cho vào miệng ngậm.
Thu Diệc Diệu rất khó tin tưởng vào tình cảm giữa người và người.
Sau ngày đó Thu Diệc Diệu cũng chẳng biết là ba và mẹ cậu đã hoà hảo như thế nào, có lẽ là Thu La Phàm đã cam đoan cái gì với Đinh Lan, cuộc sống chậm rãi quay trở lại với quỹ đạo như lúc trước.
May mắn là mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt, Thu Diệc Diệu bé nhỏ nghĩ như vậy nên vết thương ở trên mu bàn chân dần dần kết vảy.
Cậu cứ cho là như vậy đến tận khi cốt truyện tương tự được lặp lại một lần nữa.
Chẳng qua vai chính của chuyện xưa đã thay đổi, biến thành Thu La Phàm chất vấn Đinh Lan.
Rõ ràng là lần này Đinh Lan phạm sai lầm nhưng bọn họ lại ầm ĩ đem nợ cũ lật từng trang từng trang ra.
Cậu rất chắc chắn, hôm đó Đinh Lan đã gào thét, "Anh ôm tôi vào lòng nhưng anh lại nghĩ đến ai?" Những lời này của bà giống như một con dao, chỉ là cứa qua nội tâm nhỏ bé của Thu Diệc Diệu, máu thịt rách ra, khiến người ta không còn tin cái thứ gọi là tình cảm của con người nữa.
Một khắc đó, Thu Diệc Diệu mới biết đồ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-chiu-thua-thi-cau-cong-that-day/2912699/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.