Chương trước
Chương sau
Mười hai giờ trưa là thời điểm kết thúc bỏ phiếu.

Vốn dĩ lúc này mọi người đều đã nhận xong phiếu điểm rồi về nhà, thế nhưng hầu hết vẫn còn chưa đi để chờ đợi chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng.

Truớc đó Thu Diệc Diệu vẫn luôn không mở diễn đàn lên để xem tình hình bỏ phiếu.

Đề tài nóng hổi về bản thân cả một buổi sáng đã khiến cậu cảm thấy, ổn rồi.

Ổn hơn cả xe tăng nữa.

Ổn tới nổi không thể ổn hơn.

"Căn bản chẳng cần xem." Thu Diệc Diệu ve vẩy điện thoại, buông ra lời nói tàn nhẫn trong lớp, "Nếu mà thật sự có thể lật xe thì mẹ nó tôi cam tâm tình nguyện nằm ở dưới cho Khương Nặc cưỡi cả đời!"

Thế nhưng, khi qua 12 giờ, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn cậu đều khác thường, tất cả mọi thứ trong mắt toàn là niềm vui sướng khi trông thấy người khác gặp hoạ.

Thu Diệc Diệu: /Phía trên đầu chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi/

Cậu mở điện thoại ra, lúc trông thấy số phiếu cuối cùng suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu...

Thu Diệc Diệu: 860 phiếu.

Khương Nặc: 861 phiếu.

Khương Nặc thắng bằng một phiếu chênh lệch!

Tròng mắt của Thu Diệc Diệu sắp lòi ra khỏi hốc mắt rồi!

WTF???!!!

Còn có vụ này nữa hả?

Còn lại một đứa kia là sinh vật ngoài hành tinh phải không, không dùng điện thoại à?!

Lần sau nếu để cho cậu bắt được đứa nào không bỏ phiếu thì nhất định cậu phải mổ xẻ nó ra nghiên cứu!

Thu Diệc Diệu ném điện thoại, thiếu chút nữa là bất tỉnh.

Nhưng mà ở phía sau cậu có Khương Nặc đỡ lấy, thật sự có muốn té xỉu thì cũng không ngã cái đùng.

"Nhớ rõ vừa rồi cậu nói gì không?" Chẳng biết xui xẻo thế nào giọng của Khương Nặc lại bay tới từ bên cạnh cậu, cực kỳ gợi đòn.

Thu Diệc Diệu: "..."

Tại sao lại phải nói khùng nói điên như vậy thế?

Làm người thì khiêm tốn một chút không được sao!

Tất cả mọi người đều tiến lại chúc mừng Khương Nặc, đồng thời cũng chúc mừng Thu Diệc Diệu.

"..."

Náo nhiệt qua đi, có người hỏi, "Vậy thì phạt thế nào? Có phải là những gì đã định lúc trước không?"

Tuy rằng Khương Nặc thắng với khoảng cách một phiếu, nhưng mà cả một học kỳ vừa qua giữa hai người đã không còn cảm giác đối lập như giương cung bạt kiếm nữa, cụ thể là phải trừng phạt thế nào bọn họ cũng không dám nói.

"Chênh lệch nhỏ như thế, xem như tương đương với nhau rồi, vẫn nên để cho Khương ca nói phạt thế nào đi."

"Nhưng mà nhất định phải phạt đó nha."

Đề nghị này được mọi người ủng hộ, vì thế tất cả đều sôi nổi chuyển hướng ánh mắt sang Khương Nặc.

Khương Nặc nhếch miệng cười, gật đầu bảo, "Được rồi, tôi cảm thấy hình phạt đăng ảnh nội y và lên đài phát thanh gì đó sẽ được miễn."

"Ừa ừa!" Ánh mắt của Thu Diệc Diệu sáng bừng như sao nhìn Khương Nặc, không hổ danh là bạn trai tốt của tớ mà!

Khương Nặc lại nói tiếp, "Không bằng cứ như những gì mà Diệu ca tự nói đi, cả đời này bị tôi đè ở dưới."

Thu Diệc Diệu:???

Tại sao chỉ nói có nửa câu vậy!

Tự dưng cậu lại dùng cái từ "đè" ở đây, từ này rất dễ khiến cho người khác hiểu sai có biết không!

Vừa rồi rõ ràng là tớ nói sẽ nằm xuống cho cậu cưỡi mà!

...

Tuy là cũng không có khác gì lắm nhỉ...

Câu này chỉ có thể hiểu nên không thể diễn đạt được bằng lời đâu, chỉ có thể tóm lại bằng một từ... không phải vậy, thế nhưng mà trong những khối óc đầy các phế liệu màu vàng của các bạn học thì đây chính là một cảnh chịch choẹt trần trụi!

Vì thế mọi người đều nở một nụ cười thần bí khó lường.

—— ánh mắt nhìn Thu Diệc Diệu càng lúc càng không đúng.

Thu Diệc Diệu: "..."

Tâm tình ngày hôm nay giống như là tàu lượn siêu tốc vậy, thăng trầm lên xuống.

Đêm đó, Thu Diệc Diệu lại đánh nhau với Khương Nặc một trận, từ phòng khách đến nhà bếp, từ nhà bếp tới phòng ngủ.

Cuối cùng, Thu Diệc Diệu bị Khương Nặc ấn ở trên giường.

"Đã cá cược rồi thì phải chịu thua." Khương Nặc lạnh lùng nói.

"Khương ca, thả con ngựa là tớ đi được không..." Thu Diệc Diệu cảm thấy tình thế hiện tại đối với cậu rất bất lợi, chỉ có thể liên tục xin khoan hồng.

Cậu cực kỳ hối hận vì chính mình hôm nay một hai phải miệng nhanh hơn não, nói linh tinh ngông cuồng cái gì mà, "Nếu thua thì cam tâm tình nguyện bị Khương Nặc cưỡi cả đời."

Khương Nặc tách hai đầu gối khép lại của cậu, vô tình nói, "Không được."

"Thương xót đi mà."

"Khương ca."

"Cục cưng ơi."

"Thân ái à."

Tay của Thu Diệc Diệu cũng bị người ở bên trên giữ chặt, chỉ có thể nhắm mắt kêu loạn một hồi, sắc mặt hơi ửng đỏ lên.

Khương Nặc nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, bỗng nhiên hắn nở một nụ cười rất nhẹ.

"Được."

"?" Thu Diệc Diệu không rõ chuyện gì nên mở mắt ra, lẽ nào Khương Nặc thích cậu gọi là "Thân ái?"

Dường như nhìn ra được nghi hoặc trong mắt của nam sinh, Khương Nặc nói, "Bây giờ chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba."

Đúng rồi, vậy thì có vấn đề gì sao?

"Học sinh cấp ba vẫn phải nên lấy việc học làm trọng yếu."

Có vẻ Thu Diệc Diệu biết trước được hắn sẽ nói gì, gương mặt cậu mang nét đồng tình, "ừ ừ" gật đầu.

Đúng vậy, chính xác là như vậy! Trước tiên phải tránh được chuyện hôm nay đã rồi nói sau, tớ cảm thấy cậu cũng chẳng thích hợp với việc nằm trên đâu, lần sau cứ để tớ!

"Chờ tốt nghiệp rồi." Khương Nặc siết chặt tay của Thu Diệc Diệu, giống như muốn phòng việc cậu bỏ chạy, "Tớ sẽ làm cậu."

???

!!!

Đệt, Khương Nặc là người hả? Tại sao có thể thản nhiên mà nói ra những lời sắc tình như vậy chứ!

Nhưng may mắn Khương Nặc dù sao cũng là học sinh giỏi, trong lúc tình nồng vẫn có thể duy trì được lý trí học tập để cho cậu thoát được một kiếp, rất tốt, quá tốt!

Chờ khi tốt nghiệp đi, nhất định cậu có thể phản công!

Về chuyện kết thúc trò cá cược của Khương Nặc và Thu Diệc Diệu, diễn đàn lại một lần nữa bị làm cho bùng nổ.

[Hoá ra ngày cuối cùng Diệu ca đi hôn Khương ca là chỉ để câu phiếu bầu thôi.]

[Giống như pháo hoa tôi đã xem ở tết dương lịch vậy, pháo hoa ở vài phút cuối là đẹp và xán lạn nhất, đáng tiếc là sẽ nhanh chóng lụi tàn.]

[Nghe nói cuối cùng cũng không có hình phạt, Khương Nặc vẫn nghĩ cho mặt mũi của Diệu ca, yêu cầu một cái cũng không được tính là hình phạt nữa.]

[Đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi đó, câu nói kia của Khương ca là có ý gì vậy? Là ý mà tôi đang nghĩ đúng không?]

[Lầu trên không cần nghĩ bậy đâu, Khương ca là người chính trực như thế làm sao có thể là cái ý mà cậu đang nghĩ kia chứ? Câu mà cậu nói có lẽ là để cho sau này Diệu ca không gây chuyện với cậu ấy ở lớp nữa.]

[TAT]

[Thế nên học kỳ sau chúng ta sẽ không thể nhìn thấy hai người họ ở bên nhau nữa sao...]

[Có lẽ vậy rồi, tôi thấy hôm qua lúc tan học bọn họ một trước một sau đi về, hai người cũng chẳng nói gì với nhau.]

[Đảng couple đâu rồi? Các cậu đang ở đâu? Nói gì đi chứ!]

[Tôi đu couple không nhất thiết họ phải là thật, nhưng tình cảm giữa bọn họ rất tốt mà, là bạn bè cực kỳ tốt, tuy rằng thường xuyên cãi nhau ầm ĩ nhưng bầu không khí khi bọn họ ở cạnh nhau rất tuyệt, tương tác của họ rất là ngọt ngào. Bọn họ suy nghĩ cho nhau, cổ vũ lẫn nhau, quan hệ đã vượt qua hết thảy những quan hệ xã giao bình thường rồi...]

[Bọn họ làm chưa?]

[Làm rồi.]

Thu Diệc Diệu đang lười biếng lướt điện thoại, nhìn tới câu này thì "rầm" một tiếng, điện thoại rơi xuống mặt cậu.

Vừa lúc, Khương Nặc mở cửa phòng ra, "Bữa sáng xong rồi, tới ăn thôi."

Thu Diệc Diệu xoa xoa sống mũi bị đau, không muốn để ý tới hắn.

Hôm qua bị Khương Nặc ấn ở trên giường vẫn còn làm cho cậu sợ hãi trong lòng đấy.

Về việc mà trên diễn đàn nhắc tới, khi tan học bọn họ không đi cùng nhau, đó là do Khương Nặc nói ở trước lớp rằng cậu thua nên phải bị hắn đè ở dưới khiến cho cậu chẳng còn mặt mũi, thế nên lúc về cậu không thèm để ý tới hắn, cố ý đi nhanh lên phía trước.

Khương Nặc thấy cậu chẳng những không chịu đứng lên, ngược lại còn lấy chăn che mặt mới thở dài một hơi, đi tới thẳng thừng bế cậu lên như bế công chúa.

"Khương Nặc, tớ đệt cả nhà cậu!!"

Nói cậu là người nằm dưới vẫn chưa tính, lại còn muốn bế công chúa để nhục nhã cậu!

Thu Diệc Diệu vừa hùng hổ vừa ôm chặt lấy cổ của Khương Nặc để phòng mình ngã xuống.

Miệng chê mà cơ thể lại quá mức thành thật, Khương Nặc khẽ cười một tiếng, thuận tay nhặt điện thoại của Thu Diệc Diệu lên, "Ngoan, ăn cơm trước đã, cơm nước xong rồi mới có sức để mắng tớ."

"Không ăn cơm cũng có sức mắng cậu!"

"Vậy thì đổi lại, cơm nước xong mới có sức để học hành."

"Cái gì cơ?!" Nghỉ đông vừa mới bắt đầu, tại sao phải học ngay rồi!?

Trước kia ngay cả bài tập nghỉ đông và nghỉ hè, Thu Diệc Diệu luôn luôn phải đợi nước tới chân mới nhảy, dù sao cũng được nghỉ mà, không thể chơi thoả thích trước mấy ngày rồi nói sau ư?!

"Ừ, kế hoạch học tập mới đã có rồi, lát nữa cho cậu xem."

"Tớ không xem! Không xem đâu..." Hai mắt của Thu Diệc Diệu tối sầm.

Phải nói Khương Nặc giúp đỡ cho người khác thật sự rất tốt, chuyện gì hắn cũng đều có thể sắp xếp thoả đáng.

Bữa sáng là cháo thịt nạc và trứng Bách Thảo cậu thích nhất, còn thêm một cái bánh kếp trứng gà áp chảo. Khương Nặc bế cậu tới ghế ngồi, ngay cả muỗng đũa cũng chuẩn bị cho cậu, chỉ cần Thu đại thiếu gia há miệng là được.

Ăn xong, Khương Nặc còn đi với Thu Diệc Diệu đến phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng ấn cậu ngồi xuống trước bàn học.

Trên bàn đặt một đĩa trái cây cắt sẵn cùng với một chồng bài tập nghỉ đông được xếp gọn gàng.

Thu Diệc Diệu bất đắc dĩ thở dài, thầy Khương không cần quá nghiêm khắc như vậy đâu mà.

"Cá cược kết thúc rồi, học kỳ sau phải làm sao đây?" Thu Diệc Diệu rút bừa ra một cuốn bài tập may mắn nhất, là ngữ văn, cậu chấp nhận số phận, bắt đầu viết.

"Cậu nói xem." Khương Nặc lấy một miếng dưa hấu đút tới miệng cho Thu thiếu gia ăn.

"Tớ nói nhé." Vị ngọt thanh của dưa tràn đầy trong khoang miệng của Thu Diệc Diệu, cậu cố ý lạnh lùng bảo, "Vậy thì làm như không quen biết đi."

"Vừa rồi tớ xem diễn đàn, mọi người đều cảm thấy học kỳ sau chúng ta sẽ không tạo couple nữa, ai cũng bảo chúng ta sẽ tách nhau ra, quan hệ lại căng thẳng." Thu Diệc Diệu nói sơ nội dung mà cậu đã nhìn thấy ở trên diễn đàn.

"Không cần." Khương Nặc lại lấy một miếng dưa, chờ Thu Diệc Diệu ăn xong một miếng, giống như chú cún con nhìn cậu.

Thu Diệc Diệu "hừ" ra tiếng, "Ai bảo cậu nói cái gì mà muốn đè tớ ở dưới cả đời." Đây là cái giá phải trả đấy!

"Tớ sẽ làm cho cậu thoải mái."

Thu Diệc Diệu: "..." Tại sao Khương chó con lại không biết xấu hổ như thế nhỉ!

"Tớ sẽ làm thật tốt, làm 0 cũng có thể hưởng thụ rất nhiều mà..."

"Câm miệng!" Thu Diệc Diệu xấu hổ và giận dữ tới đỏ mắt, đưa tay che cái miệng gây hoạ của Khương Nặc lại.

Thu Diệc Diệu đành phải thuận theo Khương Nặc, "Vậy cậu nghĩ như thế nào?"

Khương Nặc đưa tay nhéo má cậu, "Chúng ta công khai đi."

Thu Diệc Diệu thiếu chút nữa thì bị sặc, "Công khai á?!"

Khương Nặc chậm rãi thu bớt ý cười về, nghiêm túc nói, "Đúng vậy, giống như trước đó đã từng nói, vẫn tiếp tục ván cược này."

Bọn họ đều biết rõ, nếu công khai thì có nghĩa là gì.

Tuy rằng mọi người đều nói mức độ chấp nhận đồng tính luyến ái cao, nhưng nếu thật sự muốn công khai ở bên nhau thì chắc chắn sẽ dẫn tới nhiều phiền toái cùng chỉ trích.

Tựa như chuyện của Bạch Vũ Tiệp vậy.

Thật sự đi thêm một bước thì sẽ có rất nhiều thứ chìm dưới đáy nước vốn không gặp ánh sáng nổi lên, cuối cùng, nói không chừng sẽ khiến cho tình cảm của hai người biến chất, khó có thể duy trì.

"Ừ, cậu có sợ không?" Khương Nặc hỏi với giọng điêu cực kỳ trầm ổn, làm cho người ta cảm giác chuyện này không phải là hắn thuận miệng nói, mà nó đã được suy nghĩ cặn kẽ từ lâu rồi.

Nhìn đôi mắt sâu của Khương Nặc, bên trong cất giấu một sự tin tưởng kiên định không hề lay chuyển, dường như Thu Diệc Diệu cảm giận được sức mạnh từ nó.

Khương Nặc và bạn trai cũ của Bạch Vũ Tiệp không giống nhau, hắn không phải là người dễ dàng hứa hẹn, nhưng nếu đã hứa thì nhất định sẽ làm được.

Thu Diệc Diệu nhìn hắn, đột nhiên cậu thả lỏng.

Khoé miệng cong lên một nụ cười ranh mãnh, phóng đãng giống như là một tên lưu manh đã lăn lộn mười bảy, mười tám năm rồi, "Không sợ, tớ thì sợ cái quái gì chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.