Khi hai người sống chung với nhau, điều này mới có thể khiến Thu Diệc Diệu biết được cơm áo gạo tiền là cái gì.
Đi theo Khương Nặc, cậu từ một thiếu gia không dính chút khói lửa nhân gian đã biến thành người dân bình thường, hôm nay giá trứng gà tăng hay giảm cũng biết rõ.
Nghe ra thì không ngầu gì cả, nhưng mà cậu nghĩ rằng chẳng có gì không tốt, bởi vì cậu cảm thấy vững vàng hơn.
Những ngày trôi qua như thế chân thật như là pháo hoa nhân gian, có thể nghe thấy âm thanh của củi gỗ cháy đồm độp.
Thời gian trôi qua quá nhanh, cuối năm cũng đã đến rồi.
Hôm nay là đêm 30 tết.
Thu Diệc Diệu và Khương Nặc cùng nhau đi sắm sửa đồ tết, nơi nơi trong siêu thị đều là một mảnh đỏ rực rỡ mang không khí đón chào năm mới.
Khi xách theo hai chiếc túi mua sắm thật lớn về nhà, Thu Diệc Diệu cảm thán, "Khương Nặc, đây là năm mà tớ mong chờ nhất đấy."
Đối với tết, Thu Diệc Diệu chưa từng có ấn tượng nào tốt.
Từ lúc cậu còn bé, Thu La Phàm đã thường xuyên không ở nhà ngay cả vào 30 tết, nói là phải đi xã giao bên ngoài.
Đinh Lan vẫn mãi mang dáng vẻ không hề hào hứng, Thu Diệc Diệu thì luôn luôn không dám nói chuyện, vì thế hai người cứ yên lặng như vậy để ăn một bữa cơm tất niên đơn giản.
Khi còn bé thì Thu Diệc DIệu không rõ, cho rằng Thu La Phàm thật sự phải ra ngoài xã giao. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-con-khong-chiu-thua-thi-cau-cong-that-day/2912626/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.