Chạm phải một ánh mắt si mê của ai, trong tim anh đã rung động những nhịp đập thật lâu, thật sâu. Khát khao cùng nhau chung sống trong hạnh phúc, tựa như một giấc mơ ngọt ngào, nhưng khi đã lún vào quá sâu, ta mới phát hiện ra thực chất đó chỉ là một cơn ác mộng. Rõ ràng là yêu nhau, nhưng tại sao lại không thể đến? Phải chăng là có duyên nhưng không phận? Phải chăng kiếp trước là nợ nhau quá nhiều? Đợi chờ trong vô vọng, đợi chờ trong nước mắt, đợi chờ trong tổn thương. Cuối cùng, liệu sẽ là khởi đầu của hạnh phúc hay là kết thúc trong đau đớn?
Khổ sở yêu thương, sau đó, lại tựa như một vết dao sắc bén ghim thật sâu ở trong lòng. Yêu, nếu như là đau khổ như vậy, tại sao ai cũng giống như con thiêu thân lao đầu vào tình yêu? Giống như là một cuộc đuổi bắt, một hồi làm tổn thương nhau, một hồi tàn nhẫn cố gắng quên đi, đầy đau khổ, đầy tuyệt vọng. Gieo nỗi u buồn vào trong nhân thế, lấp đầy trái tim bằng những khoảng trống của sự cô đơn. Đau... Cô thả hồn mình theo chiều gió, một mình hứng chịu những tổn thương. Cô trả lại cho anh sự tự do, trả lại cho anh cả một thời thanh xuân. Nếu có thể, cô sẽ đợi anh quay về. Nhưng cô biết, anh và cô sẽ không thể chung lối.