“Nếu ông chủ Trần đã có chủ kiến, tôi cũng không nhiều lời nữa”, đôi mắt của Thẩm Tri Ý từ từ tối lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như trước. Cô cúi đầu cười nhẹ, “Phiền anh bế tôi lên”.
Đôi mắt Thẩm Tri Ý mang cảm giác mờ mịt của người say. Cô hướng mắt về phía giường, vừa ra hiệu.
Gương mặt Trần Gia Hành ánh lên ý cười, nhưng nụ cười ấy lại dần dần xuất hiện vẻ xấu xa và ác độc.
Trần Gia Hành thong thả bước về phía trước, ôm eo Thẩm Tri Ý rồi bế cô lên. Thể trọng của cô… Trần Gia Hành không khỏi nhíu mày, nhẹ quá, gã không nghĩ một người phụ nữ có thể nhẹ đến vậy.
Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn dựa vào vai gã. Trong bóng tối, nụ cười trên môi cô thêm phần sâu xa. Cô chủ động ôm cổ gã, con dao nhỏ giấu trong ống tay áo phải chầm chậm được rút ra và nắm chặt.
Cô nín thở, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài. Khi Trần Gia Hành thả cô xuống giường, Thẩm Tri Ý đột nhiên siết chặt cổ gã, tay phải cầm dao và đâm thẳng xuống.
Thẩm Tri Ý nhắm chuẩn vào động mạch cổ. Cơ hội ra tay trong tối nay chỉ có một lần. Nếu lần này thất bại, hậu quả đang chờ đợi… cô đã tính đến khả năng xấu nhất rồi.
Đôi mắt cô loé lên vẻ lạnh lùng. Một tiếng “phập” vang lên, mũi dao xuyên qua lớp quần áo, sau đó là tiếng kêu đau đớn của Trần Gia Hành.
Mùi máu tanh nồng bắt đầu quẩn quanh chóp mũi. Bàn tay cầm dao của cô dính dớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583944/chuong-154.html