“Chờ đến lúc cô tự nguyện đã”, Trần Gia Hành cười ẩn ý, khom người rót thêm rượu vào ly, đoạn dặn dò thuộc hạ: “Đưa người vào phòng”.
Thẩm Tri Ý không lên tiếng, cụp mắt để che giấu ánh mắt của mình, tay vô thức sờ túi áo khoác.
Cô được người ta bế lên. Thẩm Tri Ý không thể phân tâm để xác định phương hướng nữa, cầu cứu lại càng không cần nghĩ đến, nơi này là địa bàn của Trần Gia Hành, đâu đâu cũng là người của gã.
Nếu cầu cứu, cô không chỉ không trốn thoát được mà còn chọc giận Trần Gia Hành.
Thẩm Tri Ý bị ném lên giường, túi trên người bị lục soát và lấy đi. Toàn thân đau nhức khó chịu khiến cô phải há miệng nhổ ra, trong bụng chỉ toàn là máu và rượu.
Đau quá… Sự đau đớn này không chỉ về thể xác mà còn sâu trong lòng. Nỗi đau thể xác có thể chữa lành, nhưng vết thương lòng thì chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu, hoàn toàn không chữa khỏi được.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng để khó chịu, Thẩm Tri Ý tự an ủi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị phản bội.
Lần này cô có thể quyết đoán cắt đứt quan hệ với Thẩm Tu Lễ rồi. Không còn gánh nặng Thẩm Tu Lễ, cô sẽ không bị Lệ Cảnh Minh ép buộc nữa.
Nếu còn sống qua hôm nay, cô nhất định sẽ ly hôn với Lệ Cảnh Minh.
Thẩm Tri Ý lấy một con dao gọt hoa quả cỡ nhỏ từ trong túi áo lót ra và nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chỉ cần một con dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583943/chuong-153.html