Cách dỗ người của Lệ Cảnh Minh không khác gì dỗ mèo con chó con, đối với anh, cơn tức giận của Thẩm Tri Ý vô cùng nhẹ nhàng.
“Ai làm loạn với anh chứ?”
“Được rồi, em không làm loạn, ăn cơm đi, em không muốn ăn kẹo hồ lô thì thôi, sau này em sẽ không mua cho em nữa”, anh còn tưởng Thẩm Tri Ý sẽ thích.
…
Lệ Cảnh Minh không định kéo Thẩm Tri Ý đi xem phim nữa. Tâm trạng của Thẩm Tri Ý không tốt, cơm cũng chẳng ăn được nhiều, cô muốn ngủ nên anh đưa về cô nhà.
Vừa lên xe cô đã dựa vào thành xe, nhắm mắt lại, cô buồn ngủ là do uống thuốc bác sĩ tâm lý kê cho.
Về đến nhà, cô vẫn chưa tỉnh dậy. Lệ Cảnh Minh định bế cô vào nhà, nhưng ngón tay vừa chạm đến eo cô, cô đã tỉnh dậy ngay.
Cô nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt cảnh giác, như một phản xạ có điều kiện. Lệ Cảnh Minh nhìn thấy đủ loại cảm xúc trong ánh mắt của Thẩm Tri Ý, có sợ hãi, thờ ơ, cảnh giác, nhưng lại thiếu đi sự vui thích từng có.
“Anh thấy em ngủ say nên định bế em vào”.
Thẩm Tri Ý không nhận lòng tốt của anh, loạng choạng bước xuống xe, mở cửa ghế sau lấy quà ra.
Vì giữ nguyên một tư thế ngủ suốt quãng đường nên cả người cô đau nhức, nhất là cổ, vừa ngẩng đầu lên, tiếng xương cốt đã kêu răng rắc.
Lúc Lệ Cảnh Minh lùi xe vào nhà để xe, Thẩm Tri Ý đã cầm chìa khóa mở cửa. Cô đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583917/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.