“Bệnh nhân tâm thần thì sang viện tâm thần đi, kẻo lại làm người khác bị thương”.
“Đúng rồi đấy, ở đó có thiết bị y tế chuyên nghiệp điều trị bệnh tâm thần cũng thuận tiện hơn”.
Hoá ra đám người tụm năm tụm bảy ở đây vì muốn Thẩm Tri Ý chuyển đi. Sắc mặt của Lệ Cảnh Minh càng lúc càng kém. Đôi đồng tử như chim ưng đầy u ám khiến người ta nhìn mà phát sợ. Đám bệnh nhân và thân nhân vốn đang hung hãn vây quanh anh, thấy vậy cũng dè dặt lui về sau.
“Chuyển hay không, không đến lượt các người chen mồm vào!”, vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh rất lạnh lùng. Với tài chính của Lệ thị, nếu họ dám chọc anh nổi cáu, anh sẽ mua luôn cả cái bệnh viện này. Đến lúc ấy xem ai mới là kẻ phải cút.
Toàn thân Lệ Cảnh Minh toát ra sự lạnh lẽo. Đám người trước mặt anh đều ăn mềm sợ cứng, mới bị nói vài câu đã sợ sệt bất an cúi gằm mặt, sau đó thì tản đi hệt như chạy trốn.
Tô Miễu nhìn theo bóng lưng họ, đoạn cất lời: “Nếu tình trạng của Thẩm Tri Ý không có chuyển biến tốt thì chắc chắn sẽ phải chuyển cô ấy đến toà kế bên”.
Lệ Cảnh Minh trừng mắt nhìn cô ấy.
“Anh trợn mắt với tôi cũng vô dụng. Họ nói đúng. Thiết bị y tế và thuốc men ở bên đó đều thuận tiện hơn nhiều, cũng phù hợp với tình trạng của cô ấy. Tôi hy vọng anh có tâm lý chuẩn bị, đừng hại cô ấy nữa”, Tô Miễu ngoảnh đầu lạnh nhạt nói.
Lệ Cảnh Minh cầm thuốc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583902/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.