Sáng hôm sau, Tô Miễu mời được một bác sĩ ở khoa Tâm thần kinh đến khám cho Thẩm Tri Ý. Tối qua cô ấy về nhà, vẫn chưa biết chuyện Thẩm Tri Ý xuất hiện tình trạng ảo thính.
Đến khi bác sĩ khoa Tâm thần kinh bước vào, y tá chăm sóc cho Thẩm Tri Ý mới kể với Tô Miễu về tình hình tối qua.
Gương mặt của Tô Miễu không có cảm xúc gì, nhưng hai cánh môi đã mím rất chặt.
Lúc này, phòng bệnh chỉ còn bác sĩ tâm lý và Thẩm Tri Ý, ngay cả Lệ Cảnh Minh cũng được mời ra ngoài yên lặng chờ kết quả.
Nửa giờ sau, trong phòng vang lên tiếng gào khóc khản đặc.
Bệnh của Thẩm Tri Ý lại phát tác.
Lần này, bác sĩ tâm lý không tiêm thuốc an thần cho Thẩm Tri Ý mà trói cô vào giường, nhét khăn tay vào miệng cô để cô không tự cắn mình và bảo vệ cổ họng của cô.
Tim Lệ Cảnh Minh đánh “thịch” một cái. Anh không nghĩ gì đã đẩy cửa xộc thẳng vào phòng.
“Anh đang làm gì vậy hả!”, thấy Thẩm Tri Ý bị trói gô trên giường, gân xanh trên trán Lệ Cảnh Minh giật giật.
Bác sĩ tâm lý giải thích: “Cô Thẩm phát tác bệnh, nếu không làm vậy, cô ấy sẽ tự làm bản thân bị thương”.
“Tại sao không tiêm thuốc an thần cho cô ấy chứ?”
Bác sĩ có phần bất lực: “Anh có thấy ai tiêm thuốc an thần nhiều lần trong một ngày không? Tiêm loại thuốc ấy quá nhiều sẽ tổn thương đến thần kinh đại não. Thần kinh của cô ấy vốn đã rất yếu, chi bằng cứ để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-co-kiep-sau-xin-dung-gap-go/583901/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.