Tay nâng ly rượu, Tử Mặc đứng ở một góc nói chuyện với Phính Đình. Hôm naycô bạn diện một chiếc váy dạ hội màu tím rất đẹp. Thỉnh thoảng, cô lạicảm nhận được ánh mắt anh ở xa xa hướng về phía mình. Tiếng nhạc réo rắt vang lên từ ban nhạc trên sân khấu. Xung quanh, mọi người đang rôm rảchuyện trò. Phính Đình mỉm cười hỏi: “Thân thể hồi phục thế nào rồi?”Nhấp một ngụm Champagne, cô cũng mỉm cười, đáp: “Khỏe lâu rồi. Tớ khôngyếu ớt như cậu tưởng đâu.” Thực ra hồi còn đi học cô cũng hay bệnh,nhưng lúc ấy bận rộn, chạy đi chạy lại như chong chóng, chẳng thèm để ýđến mấy cơn ốm đau vặt vãnh. Giờ cô cảm thấy áy náy, bệnh xoàng thôi màcũng phải phiền đám Phính Đình đến thăm hết ba lần bảy lượt.
Phính Đình đang trầm ngâm nhìnsàn nhảy đến xuất thần. Theo hướng ánh mắt bạn, cô thấy Tôn Bình Hoa.Anh ta đang ôm một cô gái mặc một chiếc váy màu lam nhạt khiêu vũ, nhansắc cũng thuộc loại bình thường. Chợt nghĩ đến chuyện Phính Đình đã từng kể, cô đưa mắt nhìn bạn vẻ dò hỏi, quả nhiên không ngoài sở liệu, Phính Đình gật đầu cười chua chát. Cô cũng không biết nói gì, đành im lặng.Nghĩ mãi một hồi, mới tìm được đề tài: “Anh ấy có dự tính gì không?”Phính Đình cười héo hắt: “Có dự tính gì không à? Cậu thử nghĩ xem, có gã đàn ông nào đi chê có nhiều đàn bà bên cạnh mình không?” Cô không biếtnói gì thêm nữa. Sự thật đúng là như thế. Đàn ông đã đạt đến một địa vịnào đó, thì với anh ta, phụ nữ nhiều hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/129163/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.