Những ngày nghỉ phép của cô đã sắp hết,chỉ còn vài ngày nữa là phải đi làm trở lại. Ban đầu xin nghỉ hai tháng, sau đó anh không đồng ý, nên cô đành gọi điện cho Vương Đại Đầu, nóidối là vết mổ chậm lành, xin nghỉ thêm vài ngày nữa. Sếp cô rất dễ chịu, cho nghỉ thêm nửa tháng. Hôm nay hai người hẹn nhau đi ăn ở nhà hàng,đã thống nhất là sáu rưỡi anh ghé về nhà đón cô, nhưng xế chiều ngủ dậyxong, không có việc gì làm, lại nghĩ dù sao tối cũng được đi ra ngoài,thế là cô âm thầm đến nhà hàng trước. Vừa đi vừa nghĩ bụng chắc là sẽkhông sao, bình thường anh không bao giờ gây lộn với cô, nếu có gì không vừa ý cũng chỉ lạnh lùng im lặng. Nhà có hai người, ngẩng đầu khôngthấy cúi đầu thấy, nếu chiến tranh lạnh thì thật khó chịu, nên dạo nàycô hết sức nghe lời anh. Anh không cho ăn mấy thứ đồ thiếu dinh dưỡngnhư khoai tây chiên – ừ, thì không ăn trước mặt anh là được chứ gì! Anhkhông cho coi TV quá khuya – ừ, thì coi vào ban ngày! Bây giờ cô đã hoàn toàn thấu hiểu thế nào là “bằng mặt mà không bằng lòng”!
Vừa mới mổ xong, cô không dám đi lạinhiều, chỉ dạo một vòng ở khu vực quanh nhà hàng. Nằm trên con phố sầmuất, nơi đây toàn những cửa hiệu nổi tiếng nằm san sát nhau. Cô đi loanh quanh cho tan nỗi bức bối trong lòng. Từ những gì đã trải qua, cô thấykhác biệt lớn nhất của cửa hiệu bình thường và cửa hiệu có hạng nằm ởchỗ các nhân viên – nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/129162/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.