Hoàng Bích Như chạy trối chết ra cửa, trước sau không hề quay đầu lại, dù chỉ một lần. Cô cứ đem nguyên tư thế chạy trốn xã hội đen đó vào thang máy, trống ngực đập thình thịch, thình thịch. Thật là xúi quẩy. Giám đốc này, làm gì mà cứ cắn cô không buông thế?
Cty này bao nhiêu nhân tài đầu quân, sao cứ nhất định chọn cô?
Rốt cuộc anh ta có mưu đồ gì? Cô và anh ta thậm chí nói với nhau chưa được 10 câu.
Hoàng Bích Như rất thực tế. Trong đầu cô chưa bao giờ tồn tại tư tưởng muốn biến thành cô bé Lọ Lem.
Chính xác cô không phải là Cô bé Lọ Lem. Anh ta không thể nào vì yêu quý mến cô mà trăm mưu ngàn kế kéo cô đến đây làm...
Việc này... giải thích như thế nào đây ?
Không phải anh ta có hội chứng SM ( cuồng ngược) đó chứ?
Nên mới kiên quyết thu nhận kẻ bạo hành mình?
Hoàng Bích Như mải đắm chìm trong suy nghĩ, cô đi đến trước cửa thang máy lúc nào không hay. Chỗ cô đang đứng là tầng 21 của tòa cao ốc, một con số nói đẹp không đẹp, nói xấu không xấu, rất thích hợp để... đánh số đề.
Xem nào, hôm qua ra số 20, ngày hôm nay hơn ngày hôm qua 1 ngày, vậy đánh 21 là ngay chóc rồi chứ gì?
Hoàng Bích Như cúi đầu, lẩm bẩm 1 mình: Nếu đánh thì nên đánh đài phụ hay đài chính nhỉ?
Xì ra bao nhiêu xiền thì tốt đây?- Vẫn tiếp tục tự mình lẩm bẩm.
Đột nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-anh-chet-em-co-tha-thu-cho-anh-khong/3278567/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.