Ngài Ngũ híp mắt lại liếc nhìn chỗ cách đó không xa, lại nhìn Văn Phi Khanh nói rằng: “Tiểu Văn, bạn của em đấy à?”
Văn Phi Khanh liếc nhìn ông ta, “Vâng…”
“Sao không giới thiệu một chút? ” Ngài Ngũ hướng đến gần anh một bước, chỉ mới một bước chân, đã nhìn thấy anh lui về sau hết mấy bước, cũng phải thở dài, “Tiểu Văn, em thế này thật làm tôi thấy trong lòng tổn thương quá.”
“Xin lỗi,” Văn Phi Khanh nhíu mày, “Ngài Ngũ, về sau xin ngài đừng làm như thế nữa, tôi sẽ thấy rất khó xử đấy.”
Ngài Ngũ mặc dù đã có ý riêng từ lâu với Văn Phi Khanh, cũng vẫn chưa từng dùng qua thủ đoạn cưỡng ép tình dục, cũng không muốn ép người quá đáng.
Hơn nữa ông ta nhận thấy được sau khi nhìn thấy người đàn ông kia, Văn Phi Khanh đã phần nào thấy nhẹ nhõm hơn. Tư vị trong lòng không thể diễn tả được, cũng biết mình đã chậm một bước, không biết sao lại có cảm giác như mình đã thua trận này rồi.
Cuối cùng Ngài Ngũ vẫn chọn cách xoay người đi, về chỗ mấy người bạn uống rượu giải sầu.
Người tới chính là Ôn Chiêu, sau khi ngài Ngũ rời khỏi, hắn bước một bước dài, mang theo cả người còn đọng hơi lạnh, lặng lẽ đi về phía của Văn Phi Khanh.
Văn Phi Khanh cứ ngỡ rằng hắn sẽ hỏi chuyện với ngài Ngũ là thế nào, lại không nghĩ rằng hắn chỉ đứng ở trước mặt anh, nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Khanh Khanh, không sao chứ?”
“Hả…? ” Văn Phi Khanh ngẩn người ra.
Thấy anh không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-lam-gi-sau-khi-chia-tay/247433/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.