Nếu có thể, tôi ước đây là 1 giấc mộng và tôi chờ đồng hồ báo thức "reng" ầm ĩ gọi tôi dậy như sáng mọi ngày. Thầy đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Không biết tôi có nghe lầm không? Bộ hồi nhỏ tôi và thầy có quen biết? Sao tôi chả có chút kí ức gì nhỉ?
- Thầy nói gì em không hiểu.
Thầy Vũ buông dao nĩa xuống, tráo đĩa thịt bò thầy vừa cắt bên thầy qua bên tôi và lấy đĩa ăn còn nguyên miếng bò của tôi mang lại phía mình.
- Hồi nhỏ mẹ em đặt tên em là Kẹo vì muốn em ngọt ngào nhưng tôi thấy em chút xíu như cục kẹo đúng hơn. Mau ăn nhiều vô cho có da có thịt.
Hả? Tôi sửng sốt, đến biệt danh hồi nhỏ mẹ hay gọi tôi mà thầy cũng biết vậy là thầy không nói dối tôi rồi.
- Thầy, sao thầy biết em hồi nhỏ? Thật sự em không biết chút gì về thầy.
-" Con người em đúng tệ bạc, không biết lưu luyến tình xưa nghĩa cũ." Thầy liếc tôi tỏ vẻ bức xúc nhưng vẫn chậm rãi nói tiếp:
- Hồi cấp 3, tôi là học trò của mẹ em, mẹ em là giáo viên môn Văn ở trường THPT chuyên A và có tiếng trong thành phố là 1 giáo viên giỏi và có tâm, là người cho tôi rất nhiều kinh nghiệm quý báu và hướng đi trong cuộc sống. Suốt 3 năm cấp 3 tôi đều đến nhà em học thêm, em không nhớ sao? Em lẽo đẽo theo tôi cả 3 năm đó. Trong 1 đám đến học trai gái có đủ, không hiểu sao em chỉ theo mình tôi, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/164346/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.