Tiễn Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đi rồi, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng xuống núi một chuyến, để lại Lam Vong Cơ ở trong nhà dọn dẹp.
Sắc trời tối xuống, hắn ngự kiếm trở về, quay lại Tĩnh Thất, thấy tất cả mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, xách theo hộp đồ ăn, kéo Lam Vong Cơ đến bên bàn ăn, bày một bàn đồ ăn đặc biệt một nửa đỏ rực, một nửa thanh đạm, nói: "Nhị ca ca vất vả, ta mua riêng đồ ăn của một quán ăn Hồ Nam và một quán ăn địa phương, như vậy cả hai chúng ta đều có món ăn yêu thích, ngươi ăn thử xem có hợp không?"
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, vươn đũa ra, lại gắp đồ ăn vào chén của Nguỵ Vô Tiện trước, rồi mình mới ăn thử những món ăn thanh đạm kia. Vì vậy, trên đôi đũa của y liền dính một vệt sa tế màu đỏ, Nguỵ Vô Tiện túm lấy cổ tay y kéo về phía trước, đưa đầu đũa đến bên miệng mình, dùng đầu lưỡi liếm vệt đỏ kia đi, rồi mới trả lại cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, đôi đũa khựng lại trong không trung một trận thật lâu, mới gắp đồ ăn kia vào trong miệng.
Nguỵ Vô Tiện chống má, chờ mong hỏi: "Thế nào?"
Lam Vong Cơ làm như mới phản ứng lại là phải nếm thử hương vị món ăn, lát sau, nhàn nhạt trả lời: "Ừm, ngon".
Ăn đồ ăn gần xong, Nguỵ Vô Tiện lấy từ đống quà tặng ra một cái vò nhỏ tròn xoe, để lên bàn, mở niêm phong, mùi rượu thơm nức mũi, đã nhiều ngày hắn không uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409814/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.