Lúc Lam Cảnh Nghi vào nhà, đang nghiêm túc và nhanh chóng trao đổi với Lam Tư Truy một ánh mắt -- mang ý tứ sâu xa, lượng tin tức rõ ràng cực lớn. Đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, lại giống như bị người ta gõ một gậy đến choáng váng, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người, trên miệng dán giấy niêm phong, không nói một lời đứng yên tại chỗ, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh tò mò nhìn cậu, hai người ngươi tới ta đi một lát, Nguỵ Vô Tiện nhíu mày càng lúc càng sâu, cuối cùng, nhịn không được nói: "Cảnh Nghi, ngươi bị đoạt xá hả?"
Lam Cảnh Nghi thở ra một hơi, có chút ai oán nói: "Ta có rất nhiều chuyện nghĩ không ra, nhưng Tư Truy không cho ta --- ưm ưm!"
Rõ ràng đoán trước được nửa câu sau, Lam Tư Truy bộp một cái che tay lên miệng Lam Cảnh Nghi, trực tiếp bịt miệng cậu ta lại.
Đáng tiếc vẫn là chậm một chút, Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Nghĩ không ra cái gì? Tư Truy ngươi đừng ngăn cản, để nó nói".
Lam Tư Truy nghe lời thả tay ra, ánh mắt lại có chút lo sợ. Lam Cảnh Nghi xoa ngực thở ra một hơi hổn hển, ánh mắt ngó qua ngó lại giữa Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, có chút bất an nói: "Ta chỉ là không hiểu rõ, tại sao Hàm Quang Quân kết thành đạo lữ với Nguỵ tiền bối".
Bầu không khí giữa bốn người tràn ngập trầm mặc.
"Khụ" Nguỵ Vô Tiện có chút bất đắc dĩ nói: "Cái đứa nhỏ này, thật là thành thật, thế nào, ngươi cũng giống Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409813/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.