Một giọng nói trầm ổn chậm rãi cất lên: "Xin hỏi Thẩm tiểu thư từ khi nào xuất hiện tình trạng lão hoá bất thường?" Nghe được câu hỏi bình tĩnh của Lam Vong Cơ, bọn tiểu bối mới thoáng tỉnh táo lại từ trong bầu không khí khiến người ta sợ hãi, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Lam Vong Cơ. Nếu Hàm Quang Quân đã nói, thì có lẽ loại tình trạng bất thường này ngài ấy đã từng có nghe thấy, hoặc đọc được từ trong sách vở, nhận ra manh mối trong đó, chuyện này cũng không ngạc nhiên lắm, nói không chừng còn biết cả cách giải quyết. Thẩm lão gia trầm giọng nói: "Từ nhỏ đã là như vậy. Từ lúc a Mạc vẫn còn là trẻ sơ sinh, con bé lớn lên rất nhanh so với những đứa nhỏ khác. Ngay từ đầu, ta và phu nhân còn tưởng rằng chỉ là một đứa trẻ khá lớn, hai tháng qua đi, thế nhưng a Mạc đã có thể đi và chạy, khi đó, chúng ta mới không thể không thừa nhận, con bé xác thật là..." "Là một quái vật" Nghe được lời này được nói ra bởi một giọng nói hơi khàn khàn do tuổi già, mọi người đều ngẩn ra. Thẩm Mạc vẫn dáng vẻ điềm nhiên như cũ, cái từ "quái vật" mới vừa tự nhận xét kia, không mang vẻ tự giễu, cũng không ngầm ngụ ý khó buông bỏ, dường như chỉ là nói ra một sự thật đơn giản. Lam Vong Cơ không tỏ ý kiến gì, lại tiếp tục nói: "Cha mẹ ruột cùng với tổ tiên của Thẩm tiểu thư, đã từng có ai cũng mắc chứng bệnh kỳ lạ này không?" Thẩm lão gia lắc đầu. Lam Vong Cơ nói: "Lúc Thẩm tiểu thư còn ở trong bụng mẹ, hoặc lúc sinh ra, có từng xảy ra bất kỳ sự việc gì bất thường không?" Thẩm lão gia vẫn lắc đầu, bỗng nhiên, lại nói: "Nhưng, ở vùng đất Nghĩa Thành bên ngoài thành Đàm Châu, có một đỉnh núi, bị người ta gọi là nghĩa địa trẻ con". Lam Cảnh Nghi nói: "Nghĩa địa trẻ con? Là vì đỉnh núi đó chuyên dùng để chôn cất trẻ nhỏ hay sao?" Thẩm lão gia nói: "Cũng không phải như thế. Nghĩa địa trẻ con là một ngọn núi nghĩa địa xa xưa mấy trăm năm trước. Có rất nhiều truyền thuyết về lai lịch của nó, có truyền thuyết nói rằng nhiều năm trước từng xuất hiện yêu quái hút hồn phách con nít, làm cho tất cả trẻ nhỏ một vùng gần đó trong một đêm chết yểu hết, bởi vì số người chết thật sự quá nhiều, cho nên phải dành riêng một ngọn núi làm nơi chôn cất. Cũng có truyền thuyết tuy nói rằng do yêu quái quậy phá, nhưng không phải tất cả trẻ nhỏ chết yểu hết trong một đêm, mà là cứ cách một thời gian lại mất tích một đứa, có vài gia đình vì để giữ lại con trai trong nhà, liền đem con gái ra cúng tế cho yêu quái đó, sau khi yêu quái hút hồn phách, thi thể bé gái sẽ bị ném trên núi hoang. Sau đó yêu quái bị tu sĩ huyền môn trấn áp, mọi người lên trên núi thì thấy, khắp trên núi đều là thi thể, vì thế đem những bé gái này chôn cất tại đó, thế là trở thành nghĩa địa trẻ con. Nghe nói, những bé gái chết đi oán khí sâu nặng, quanh quẩn không tiêu tán, buổi tối trên đường đi qua nơi đó, còn có thể nghe được tiếng khóc của trẻ nhỏ". Lam Cảnh Nghi nhịn không được nói: "Hả? Tàn nhẫn như vậy? Những bé gái đó thật đáng thương". Thẩm lão gia nói: "Haizz, nghiệp chướng chính là, tập tục cúng tế bé gái này không hiểu sao, lại lưu truyền xuống, người trong vùng này, hễ bé trai trong nhà bị bệnh nặng, thì lặng lẽ mang bé gái vào trong núi, còn không biết chính mình phải tế bái thần tiên phương nào, cũng không biết có thể đổi về được tính mạng của bé trai hay không, nhưng số người làm điều này vẫn cứ còn mãi không dứt". Lam Tư Truy nói: "Vì sao Thẩm lão gia cảm thấy việc này có liên quan đến Thẩm tiểu thư?" Thẩm lão gia nói: "Bởi vì ngọn núi đó quá ghê gớm, những người như chúng ta, nếu trẻ nhỏ trong nhà gặp tai bay vạ gió gì, điều đầu tiên nghi ngờ chính là oán linh trong nghĩa địa trẻ con này gây ra, nhà có tiền lập tức sẽ mời người đức cao vọng trọng trong huyền môn thế gia tới thi pháp trừ tà, bảo toàn huyết mạch trong nhà." Lam Tư Truy nói: "Vậy ngài có mời tu sĩ thế gia khác đến thi pháp không?" Thẩm lão gia nói: "Đương nhiên là đã từng có. Tình trạng này của a Mạc, nhiều năm qua ta cũng tốn rất nhiều tâm huyết, mời rất nhiều tu sĩ, du y, thậm chí kỳ nhân dị sĩ ở khắp nơi tới xem cho con bé. Pháp sự lớn nhỏ cũng làm không dưới mười lần, a Mạc vẫn không có thay đổi gì. Nhìn con bé lớn lên từng ngày, lại già đi từng ngày, chỉ năm năm ngắn ngủi, nhìn bề ngoài, tuổi tác còn muốn lớn hơn vợ chồng chúng ta!" Ánh mắt của mọi người không tránh khỏi lại tập trung lên người Thẩm Mạc. Thẩm Mạc để tay lên chồng sách ở bên người, như suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, ngước mắt nói với Lam Vong Cơ: "Ta ở trong khuê phòng, nhiều năm qua cũng chỉ có thể vơ vét các loại kỳ văn dị lục, sách y thư trong khả năng của mình, nhưng cũng không thể tìm ra ghi chép nào về chứng bệnh kỳ lạ tương tự trên người mình. Tiên sư là người trong huyền môn, quanh năm đi khắp nơi, nhất định là kiến thức uyên bác, không biết có từng nghe nói loại chuyện thế này không?" Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Kiến thức hạn hẹp, chưa từng nghe nói". Ngay cả Hàm Quang Quân cũng bó tay không có cách, thì cũng rất ít người trên đời có thể giải quyết được. Nghe thấy lời này, không chỉ Thẩm lão gia và Thẩm Mạc lộ ra vẻ thất vọng, mà bọn tiểu bối cũng âm thầm tiếc nuối. Trầm ngâm một lát, Lam Vong Cơ lại nói: "Nếu là tà linh quấy phá, tất nhiên sẽ có dấu vết để lần theo. Hiện nay việc có thể làm, đó là kiểm tra xem có dấu vết tà linh quấy nhiễu quý phủ hay không, nếu có thể tìm được chút manh mối, không chừng có cách giải cứu" Thẩm lão gia lập tức mừng rỡ, cả người lại cháy lên niềm hy vọng, liên tục nói cảm ơn. Bọn tiểu bối đua lấy pháp khí bùa chú từ trong túi càn khôn ra, sau khi Lam Vong Cơ dặn dò sắp xếp một phen, thì bận rộn trong trong ngoài ngoài của căn nhà, kiểm tra lần lượt từ trên xuống dưới mấy chục người xem có tình trạng lạ gì không, sau đó tra xét cẩn thận tất cả các phòng một hồi. Một canh giờ sau, Lam Tư Truy chậm rãi đi đến dưới mái hiên, thấy Lam Vong Cơ nhìn về phía một hòn giả sơn xa xa. Một con chim đỏ tươi đập cánh bay ra khỏi sân vườn, dưới hòn giả sơn, một bóng người đi ra, lại là Thẩm Mạc. Nàng như suy tư điều gì, hồn nhiên không phát hiện ra hai người ở nơi xa, chỉ vội vàng đi vào trong nhà. Lam Tư Truy giữa mày hơi cau lại, ngập ngừng nói: "Hàm Quang Quân, con chim vừa rồi...." Lam Vong Cơ quay đầu nhìn cậu một cái, trầm ngâm nói: "Là yêu vật". Mọi người Lam thị không thu hoạch được gì, Lam Vong Cơ ra lệnh cho rời đi trước. Một khắc sau, một cỗ kiệu từ cửa sau Thẩm trạch được nâng ra, nhẹ nhàng lắc lư, lặng lẽ đi về phía Nghĩa Thành. Cỗ kiệu cuối cùng dừng một nơi vắng vẻ hoang tàn, một loạt tiếng dã thú kêu văng vẳng truyền đến, kiệu phu rụt rụt cổ, nhận bạc thưởng, vẻ mặt hoang mang rời đi. Thẩm Mạc đưa mắt nhìn vào sâu bên trong núi, nơi có những ngôi mộ hoang, chỉ đại khái phân biệt hướng đi, rồi nhấc chân đi vào. Thân hình nàng dường như vẫn coi như là khoẻ mạnh, đi khoảng chừng hai khắc, hơi thở dốc. Giữa những cành cây khô như những móng vuốt giơ lên, bỗng nhiên xuất hiện một toà nhà. Trên tường phủ đầy những dây leo màu vàng, giống như rễ cây mọc ngược, bám lên mái ngói bể vỡ hư hỏng. Bức tường xám nứt nẻ, rơi rụng tan tác, lộ ra lớp gạch bên trong. Cánh cổng giống như đã trải qua khá nhiều năm tháng, lớp sơn đỏ bong ra từng mảng, thấp thoáng lộ ra màu gỗ. Lam Vong Cơ nhẹ bước chân, nhưng phát hiện phía trước cách đó không xa có một ít tro bụi xẹt qua như có như không, y dừng lại, ngưng thần nhìn kỹ. Kết giới. Thẩm Mạc vào trong toà nhà khoảng nửa khắc, Lam Vong Cơ đứng đợi dưới một gốc cây hoè già. Kết giới này ngưng tụ yêu lực mạnh mẽ không ngờ, y không có cách nào phá giải, đồng thời cũng không muốn rút dây động rừng. Nơi này, toà nhà này, một tiểu thư gia đình giàu có sống nơi khuê các, đến đây vì một con chim yêu quái đưa tin, tất cả đều quỷ dị không hiểu được. Cánh cửa kẽo kẹt rung lên, đóng mở một cách nhẹ nhàng đến mức gần như không thể tưởng tượng được, Thẩm Mạc bước qua ngạch cửa, chậm rãi rời đi. "Thẩm tiểu thư". Nghe thấy tiếng người, Thẩm Mạc giật mình trong lòng, ngẩng phắt đầu lên, thấy bóng dáng trắng tinh của Lam Vong Cơ từ dưới bóng cây bước ra. Thẩm Mạc nhìn chăm chú suy nghĩ một lát, nói: "Hàm Quang Quân không nói tiếng nào đi theo ta cả buổi, không biết còn tưởng ngươi thích trốn sau lưng, theo dõi đời tư của người khác chứ". Lam Vong Cơ nói: "Nơi này không phải nơi người ở, không biết Thẩm tiểu thư tới đây có chuyện gì?" Thẩm Mạc nói: "Có việc muốn nhờ chủ nhân nơi này" Lam Vong Cơ nói: "Chuyện gì?" Thẩm Mạc quan sát Lam Vong Cơ một hồi, làm như tạm thời thả lỏng sự đề phòng: "Mấy năm nay ta vẫn luôn... tìm kiếm một vị cố nhân". Lam Vong Cơ thoáng kinh ngạc, hỏi: "Tại sao phải xin giúp đỡ từ yêu quái?" Thẩm Mạc nói: "Yêu quái hay không, là người hay không phải người, quan trọng hay sao?" Lam Vong Cơ nói: "Xin yêu quái giúp đỡ, nếu nó có ác ý, thì khó lòng đề phòng". Thẩm Mạc khẽ cười, nói: "Chẳng lẽ người thì không có ác ý?... Đa tạ Hàm Quang Quân lo lắng, chủ nhân toà nhà này, ta cũng quen biết, có ác ý hay không, tự ta có thể biết được". Lam Vong Cơ hơi trầm ngâm, vẫn không lên tiếng. Thẩm Mạc thấy y muốn nói lại thôi, nói: "Có lẽ Hàm Quang Quân là người xuất thân từ chính đạo, cả đời khiến người ta tôn sùng sẽ khó mà hiểu được, ta từ nhỏ đã không được đối xử như người bình thường, đối với việc mình có được coi là loài người hay không vẫn còn là nghi vấn, ngược lại với yêu tộc lại có cảm giác thân thiết. Nếu vẫn cảm thấy hành động của ta khó hiểu, Hàm Quang Quân tạm thời cứ cho rằng đó là sự thưởng thức lẫn nhau giữa quái vật và quái vật đi". Dứt lời, hơi cúi người. Lúc đi ngang qua người y, hơi dừng lại, nói tiếp: "Ta thấy ánh mắt Hàm Quang Quân có chút buồn bã, hay là trong lòng cũng gặp việc khó giải quyết? Nói không chừng chủ nhân của toà nhà này có thể giúp ngươi, nó đặc biệt thích trợ giúp người khác...."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]