Lúc Lam Vong Cơ từ Thì Hoa viên trở lại khách điếm, Lam Tư Truy nói với y, một gia đình họ Thẩm trong thành Đàm Châu cũng đưa bái thiếp tới.
Lam Cảnh Nghi kinh ngạc nói: "Không thể tưởng tượng được một toà thành nhiều hoa xinh đẹp như vậy, lại có nhiều sự việc kỳ quái. Vụ trước là lang quân không được như ý nguyện, thâm tình mà mạo phạm, lần này không phải là cô nương tình ý đã định, chỉ hận duyên phận như sương đêm đấy chứ?"
Một người khác trêu chọc: "Cảnh Nghi, chẳng lẽ thoại bản ngươi mới mua hồi nãy có câu chuyện như vậy?"
Lại có người nói: "Cảnh Nghi, ngươi vậy mà mua thoại bản ư? Chẳng lẽ viết toàn là chuyện tình yêu nam nữ? Ngươi không sợ Hàm Quang Quân phạt ngươi?"
Lam Cảnh Nghi bị doạ nhảy dựng, sợ hãi rụt rè liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Lam Vong Cơ bình tĩnh uống một ngụm trà, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai xuất phát". Không biết là cảnh xuân sắc bên trong thành Đàm Châu làm say lòng người, hay vụ phong ba ở Lý gia gieo mầm trong lòng các thiếu niên ngây thơ, mà lúc đi trên đường, cứ luôn nghe thấy tiếng thì thầm, trò chuyện khe khẽ, đều là thảo luận về chuyện tình yêu nam nữ.
"Cảnh Nghi, thoại bản kia của ngươi thật sự có câu chuyện như vậy?"
"Duyên phận như sương đêm là có ý gì? Là duyên phận ngắn ngủi giống sương đêm à?" "Sương chỉ đọng lại vào ban đêm, sáng hôm sau đã biến mất không tăm tích, vậy duyên phận không khỏi cũng quá ngắn ngủi đi?"
"Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409731/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.