Lúc Lam Vong Cơ tỉnh lại, cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên người mình, nhiệt độ cơ thể cách lớp quần áo truyền đến, cực kỳ ấm áp.
Cúi đầu, một người đang gối lên ngực y ngủ ngon lành, nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở. Thấy không rõ mặt hắn, chỉ thấy mái tóc đen nhánh xoã ra như thác nước, một sợi dây cột tóc màu đỏ tươi cột bên trên.
Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên thắt lại, "Nguỵ Anh?"
Trong một khoảnh khắc đó, y sợ hãi đến mức không dám có động tác nào.
Từ từ nhổm người lên, sau khi thấy rõ gương mặt kia, mộng đẹp tan vỡ, thất vọng, phẫn nộ, thậm chí có vài phần áy náy vì sự ảo tưởng vô cớ của mình, chán ghét đẩy người nọ ra.
Từ trên cao nhìn xuống Nguỵ Vô Tiện vẫn lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ, vô tội như thế, một chút cũng không giống như là sẽ tự tay giết tay người trong lòng của y, không có bề ngoài cực kỳ hung ác, cũng không có tính tình ham hố lợi danh, thậm chí khi bị y đuổi giết nhiều lần, qua loa đối phó, thành thạo tránh né, căn bản không đánh trả, không hề có một tia ý định nào làm hại y, nhưng mà... mỗi khi chọc ghẹo y, làm một vài hành động quá mức thân mật, ngả ngớn, trong khoé mắt đuôi mày, lúc nhấc tay nhấc chân, bóng dáng Nguỵ Anh, như ẩn như hiện trên người hắn. Thế cho nên mới vừa rồi, chính mình còn nhận lầm hắn.
Chẳng lẽ, do quá mức nhớ nhung Nguỵ Anh, vì vậy muốn tìm kiếm gửi gắm lên thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409703/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.