Đỡ Lam Vong Cơ lên giường, lại mò mẫm trên người y một hồi, cầm túi tiền trong tay, Nguỵ Vô Tiện ngựa quen đường cũ đi xuống lầu.
Đá đá mấy thân thể nằm ngang dọc đầy đất, khuyên can chủ quán một hồi, lừa bịp cho qua chuyện, lại cho một thỏi bạc, dặn dò chủ quán đưa bọn họ vào trong phòng sắp xếp thoả đáng.
Nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Vừa rồi vị bạch y công tử diện mạo bất phàm trước khi lên lầu, có phải đã hỏi ngươi về ta hay không?"
Chủ quán nói đúng. Nguỵ Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, nghĩ dung mạo của hắn giả dạng không giống người bình thường, đương nhiên hỏi một cái là ra ngay. Khoả thân ngủ, vốn dĩ chỉ là để phòng ngừa bị đánh lén, một kế sách cẩn thận đề phòng, ai ngờ thật sự để Lam Vong Cơ một phát trúng ngay.
Trở về phòng, đem túi tiền trả trở về, sợ Lam Vong Cơ sẽ tỉnh lại bất kỳ lúc nào, chuẩn bị phủi mông rời đi. Kết quả bệnh cũ lại tái phát.
"Lam Trạm này, uống rượu xong vẫn còn chỉnh chỉnh tề tề như vậy, toàn thân không tìm ra chút khuyết điểm nào..."
Kéo mở lung tung vạt áo trước ngực y, tóc xoa loạn một hơi, lòng bàn tay không nhịn được nhẹ nhàng xoa lên má y, dùng lưng ngón tay vuốt ve, xúc cảm rất tốt.
Ánh mắt hướng tới mạt ngạch của y hơi dừng lại một chút.
Mới vừa tháo xuống định cầm trên tay ngắm nghía một chút, cổ tay bị một sức mạnh đột ngột nắm chặt lấy.
Lam Vong Cơ mở to hai mắt, đôi lông mày nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409702/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.