"Nguỵ Vô Tiện đã chết rồi, thật hả dạ lòng người!"
Giống như trong cõi tối tăm mờ mịt đều có thiên đạo luân hồi, thế gian vạn vật bị vây giữa vòm trời và mặt đất, mấy đời mấy kiếp, gột rửa trở về, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cùng một kiếp nạn.
Tuy khúc nhạc "An nghỉ" của Cô Tô Lam thị, uyển chuyển ngân dài trong không trung, bụi trần đã sạch, cũng không thể nào xoa dịu linh hồn.
Nhưng người trần mắt thịt, không thể nào nhớ được chuyện quá khứ, biết được tin tức này, nghe như tiếng sấm nổ vang, đều vui mừng khôn xiết, vỗ tay khoái trá.
"Hay! Hay! Hay! Nghĩ Nguỵ Vô Tiện hắn năm đó vì che chở cho dư nghiệt của Ôn thị, giết hại bao nhiêu tu sĩ danh môn, sau đó đến ở trên Loạn Tán Cương Di Lăng, trong lúc đó làm thế nào lại phát minh ra các loại bùa chú tà thuật, gây hại nhân gian".
"Phải không? Sao ta nghe nói những chuyện gây hại quấy phá đó đều là người khác đổ lên đầu hắn?"
"Ai da thì ngươi ngẫm xem, cho dù những việc này đều không phải tất cả xuất phát từ tay hắn, nhưng ngươi nghĩ hắn là tổ sư của thuật pháp quỷ đạo, nếu để hắn sống lâu thêm mấy năm, đạo hạnh cao dần, thu đồ đệ lập môn phái, thì chỉ sợ Tu Chân Giới này lại có thêm một Ôn thị nữa, hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém, đến lúc đó gió tanh mưa máu, thi thể chất thành địa ngục, không phải là trễ rồi sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, chỉ là không biết vị danh tu dũng sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ne-lam-tram-ta-that-su-la-nguoi-tot/409681/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.