- À! Phòng 356 ở khu Sân khấu điện ảnh đúng không?
- Vâng!
- Em đi đến toà nhà A, lên tầng 2,nó ở bên tay trái.
- Cảm ơn anh ạ!
Nó mệt mỏi leo lên cầu thang của khu A, xách va li muốn bở hơi tai,chẳng thèm nhìn số phòng nữa, nó xông thẳng vào, quẳng luôn mấy túi hành lí quái gở lên giường rồi nằm vật ra đấy ngủ luôn. Đang lim dim mắt, nó chợt tỉnh giấc bởi một tiếng hét của đàn ông:
-Cô vào đây làm gì đấy hả?
Nó cũng hét lên khi trông thấy bộ dạng tên ấy, rõ ràng là vừa tắm xong.
-Anh, tôi phải hỏi anh mới đúng, anh là ai?
-Cô bị mơ ngủ à? Đây là phòng của tôi cơ mà!
-Anh mới đúng! Rõ ràng là phòng của tôi!
-Chuyện quỷ gì đang xảy ra thế này?” Cả hai người cùng nói một lúc. “ Tốt nhất là chúng ta nên đi hỏi”- Anh chàng kia nói ( sau khi đã mặc đồ) “ Được thôi!” Họ bước nhanh ra cửa và nó nhìn ngay lên số phòng, cái gì? Nó mắt chữ O, mồm chữ A. Trời đất! Số phòng là...128. Chẳng lẽ là nó... nhầm phòng. Nó quay lại gương mặt anh chàng kia đang đỏ lên vì bực bội, hỏi:
- Đây là phòng 128 ư?
- Chớ sao?
Và thế là nó chạy tót vào trong,xách lần lượt mấy cái va li ra và hết hơi xin lỗi.