Chương trước
Chương sau
"Tiểu Nhu à... Đến đó làm việc nhớ phải cẩn thận nhé, cháu thân là con gái, phải biết giữ mình, đừng để những gã đàn ông mang vẻ ngoài hào nhoáng đó dụ dỗ, bọn họ nếu đã đến đó mua vui, ắt hẳn cũng không phải kiểu người đáng tin cậy gì đâu cháu ạ, chung quy cháu vẫn phải tự bảo vệ chính mình... Biết không?"
Từng lời nói giống như đang văng vẳng bên tai Uyển Đình Nhu.
"Nghe cháu tìm được một công việc tốt hơn, chúng ta rất mừng cho cháu, suốt quãng thời gian qua cháu đã vất vả nhiều rồi... Cố gắng lên nhé."
Bà chủ Vỹ nắm tay Uyển Đình Nhu dặn dò.
"Quán bar ư?"
Lý Hân Nghiên thoáng hốt hoảng.
"Có ổn không đấy? Môi trường ở đó rất phức tạp... Lỡ như..."
"Không sao đâu."
Uyển Đình Nhu mỉm cười, bất giác nói chèn vào...
"Cậu đừng lo, công việc của tớ chỉ đơn giản là chụp ảnh quảng bá, sau đó ngồi ở tiền sảnh chơi đàn mỗi buổi tối thôi, kiểu... làm nền ấy mà."
Cô gãi đầu cười cười, không quên lấy bản hợp đồng mà mình vừa ký kết với Tiêu Lang ở quán bar đưa qua cho người bạn thân xem.
Lý Hân Nghiên vừa xem vừa nghĩ ngợi, tuy biết Tiêu Lang kia là đàn anh học cùng trường với Uyển Đình Nhu, cũng biết là điều khoản trong bản hợp đồng này có vẻ khá an toàn và không hề giống với những gì mà cô tưởng tượng, nhưng không hiểu sao, cô vẫn còn cảm thấy có gì đó không yên tâm, cảm giác mọi thứ dường như... không được đúng cho lắm?
Lý Hân Nghiên thầm nghĩ...
Là điều gì nhỉ?
Là vì nó quá thuận lợi khiến cho mình cảm thấy mọi thứ không chân thực ư?
Lý Hân Nghiên vốn định nói ra điều mà cô đang nghi hoặc, nhưng khi vừa quay mặt sang, vừa khéo chạm phải đôi mắt to tròn ngời sáng của người bạn thân, cô lại thôi không nói nữa, bởi vì cô nhìn thấy sự chờ mong trong ánh mắt đó, cô hiểu, có lẽ Uyển Đình Nhu đang rất nóng lòng muốn nhận được sự động viên lẫn ủng hộ từ cô... Sao cô có thể không nhận ra được chứ?
Ánh mắt ấy... nó chẳng những vui lại còn ngập tràn hi vọng không chút giấu giếm.
"Tớ luôn mong cậu sẽ hạnh phúc với tất cả những gì mà cậu đã lựa chọn. Vậy nên... hãy cố gắng lên nhé, tớ sẽ luôn ở bên cậu."
Lý Hân Nghiên cười xoà, cô vươn tay ôm Uyển Đình Nhu vào lòng, nét mặt thoáng qua một nỗi buồn nhè nhẹ.
Nếu một lúc nào đó, thực sự bắt cô phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô chắn chắn sẽ thừa nhận... Cô quả thật không ủng hộ bạn mình đến nơi phức tạp đó làm việc một chút nào cả!
Uyển Đình Nhu có chút mơ màng, cô nhớ tối hôm qua lúc từ Vỹ Kỳ quán trở về nhà, cô vẫn còn đang nghĩ ngợi về những lời mà mọi người nhắn nhủ đến cô, từng lời nói giống như vẫn còn đọng lại bên tai, mà đến tận đêm, trước khi cô nhắm mắt lại vẫn còn loáng thoáng nghĩ đến nó, nằm hồi lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Hiện tại mở mắt ra đã là trưa ngày hôm sau, Uyển Đình Nhu vừa thức dậy đã nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị sơ qua một lượt, cô đến Vỹ Kỳ quán sớm bởi vì ngày hôm nay, mọi người nói sẽ đóng cửa quán để mở tiệc chia tay cô.
...
7 giờ 30 phút tối...
Không khí bên trong quán vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều đang nói chuyện rất rôm rả, hương khói lẩu Tứ Xuyên bốc lên nghi ngút phủ kín cả một bầu không gian, tất cả cùng nâng lý chúc mừng cho Uyển Đình Nhu thuận lợi có được công việc ổn định.
Ai cũng đều cười nói vui vẻ, chỉ có mỗi Âu Dương Tu là kiệm lời hơn hẳn, phải nhờ Lý Hân Nghiên mở lời đánh tan đi sự im ắng thì hắn mới hoàn hồn nói...
"Chúc mừng em nhé."
Song, một buổi tiệc chia tay tối cũng đã diễn ra tốt đẹp, Lý Hân Nghiên giúp ông bà chủ Vỹ gom bát đũa xuống bếp, bên ngoài, Uyển Đình Nhu cùng Âu Dương Tu quét dọn và lau chùi xung quanh.
Đoạn cô mang túi rác đi ra ngoài, Âu Dương Tu đang lau bàn, bỗng nhiên dừng lại, nối bước theo sau, ậm ừ hơn nửa thế kỷ mới khẽ hỏi...
"Có cần thiết phải đến đó làm việc không?"
Uyển Đình Nhu nghe thấy, bất giác khựng lại vài giây, cô chần chừ một lúc mới xoay người trả lời...
"Sao lại không?"
Cô mỉm cười dịu dàng.
"Công việc ổn định, tiền lương cũng rất cao, đối với em thì bấy nhiêu đó là quá nhiều rồi, anh cũng biết tình hình của bà em hiện tại không được ổn định lắm, em cần công việc này để duy trì phí truyền dịch cho bà. Hơn nữa, nó cũng rất phù hợp với lịch học của em, quản lý lại là đàn anh cùng trường... Em có lý do gì để từ chối?"
Dừng một lúc, tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc tại đây, nhưng Âu Dương Tu hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi...
"Có thật sự là chỉ đến đó để chơi đàn không?"
Uyển Đình Nhu ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm Âu Dương Tu, không nhanh không chậm, nhàn nhạt hỏi ngược...
"Ý anh là gì?"
Giữa hai người giống như tồn tại một bức tường vô hình, không ai có thể lí giải được, rõ ràng là đứng gần như vậy mà khoảng cách lại giống như cả bức Vạn Lý Trường Thành dài đằng đẵng... Xa đến nỗi, Âu Dương Tu có thể cảm nhận được, dù đã quen biết nhau hơn mười năm nhưng dường như, giữa hắn và cô, chưa bao giờ có thể thuận lợi bước qua khỏi vách ngăn đó... dù chỉ một lần.
Cả hai vẫn cứ im lặng như vậy cho đến khi Lý Hân Nghiên vui vẻ chạy ra, vỗ mạnh lên vai Âu Dương Tu một cái...
"Xong rồi này, hai người hai đang nói chuyện gì đấy?"
Cô hỏi, trên khoé môi vẫn còn nở nụ cười rất tươi, cô hết nhìn Âu Dương Tu, lại quay sang nhìn đến người bạn thân, bầu không khí này, hình như... cô xuất hiện không đúng lúc lắm?
Lý Hân Nghiên cười giả lả, vô thức lùi ra sau vài bước, đang định vào lại bên trong thì ngay lúc này, Uyển Đình Nhu lại lãnh đạm cất lời...
"Không có gì... Anh Âu Dương chỉ là đang muốn xác nhận vài việc thôi."
Nói xong, cô lạnh lùng xoay người, để lại Lý Hân Nghiên vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đợi Uyển Đình Nhu rời khỏi, cô ngay lập tức quét tầm mắt sang dáng vẻ cúi mặt của Âu Dương Tu, gằn giọng hỏi...
"Rốt cuộc là anh đã nói cái gì vậy?"
Âu Dương Tu không nói gì, hắn chẳng buồn giải thích cũng không bận tâm đến việc Uyển Đình Nhu có giận hắn hay không?
Cứ thế mà lặng lẽ xoay người.
Nhớ khi trước mỗi khi cô có cử chỉ hay biểu hiện không vui, đối với hắn mà nói đã là vô cùng nặng nề, đôi khi sẽ chỉ vì như vậy mà cả ngày đó của hắn sẽ cảm thấy không có động lực để làm việc, sau đó sẽ mong đến hết ngày thật nhanh để có thể chạy sang hỏi han, xin lỗi cô rối rít mặc dù có những việc cô quả thực không có để tâm.
Nhưng ngay lúc này, khoảnh khắc khi cô rời đi, hắn cũng không hiểu sao bước chân lại vô thức đi về hướng ngược lại, tâm trạng cũng không còn cảm thấy lo lắng hay bận tâm đến nữa?
Hắn cũng không biết là bản thân đang sợ hãi điều gì?
Sợ cô sẽ đi làm cái nghề dơ bẩn đó ư?
Hắn không dám đối mặt, cũng không biết, bản thân mình có thích cô nhiều như hắn đã tưởng tượng hay không, mà tại sao... khi cô thông báo mình sẽ đến quán bar làm việc, trong lòng hắn lại nỗi lên một sự bức bối đến khó tả, là khó chịu nhưng lại không có tư cách gì để lên tiếng khiến cho tâm trạng hắn càng thêm bực tức, một sự nghi ngờ, một sự thất vọng, hay nói chính xác hơn là...
Một sự xem thường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.