Tiếng chuông cửa vang lên, Vương Thiên Ân nghe thấy, hắn nhìn lại một lượt rồi đi ra ngoài.
Quần quật suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, bữa tối thịnh soạn này chỉ còn thiếu mỗi cô nữa mà thôi.
Vương Thiên Ân đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Đình Nhu, cánh môi đã cong lên ý cười, nhưng khi liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy cô đang khệ nệ vác theo một người phụ nữ về nhà, mà người phụ nữ này, lại chính là nguyên nhân khiến tâm trạng hắn chùng xuống, ngay lập tức, nụ cười trên khoé môi cũng theo đó mà biến mất...
Vương Thiên Ân không nói gì, nhưng từ đôi mắt ẩn nhẫn có thể nhận ra, hắn đang không vui.
"Em nhìn thấy chị Lư Khâu trên đường về nhà, chị ấy ngồi co ro dưới trời tuyết trông rất tội nghiệp..."
Đình Nhu vội giải thích, ánh mắt mang theo sự khẩn nài...
"Chị ấy có lẽ vì không còn chỗ nào để đi nên mới lang thang ở ngoài đường dưới trời tuyết giá rét thế này... A Hạo, chúng ta có thể cho chị ấy tá túc ở đây một thời gian được không, đợi khi chú Doãn nguôi giận thì chị ấy sẽ về nhà... nhé?"
Giọng nói thành khẩn, cùng với ánh mắt to tròn van nài của cô khiến hắn không thể nào chối từ.
"Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm của nhau mà... Chắc chú Doãn cũng không nhẫn tâm đuổi chị ấy đi luôn đâu."
Vương Thiên Ân nghe thấy vậy, đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên...
Thỏ con của tôi... Sao tôi có thể nói với em rằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099167/chuong-154.html