Khoảnh khắc Vương Thiên Ân thốt ra câu nói đó, nhịp tim Đình Nhu giống như ngừng đập...
Cô cảm giác, dường như, cả không gian và thời gian cũng như đang dừng lại ngay tại khoảnh khắc này.
A Hạo, anh ấy ước mình sẽ... yêu anh ấy sao?
Uyển Đình Nhu vô thức đưa tay lên che miệng, cô nghĩ đến đây, nước mắt cũng tự nhiên chảy xuống, hốc mắt cô nóng ran, thực sự rất muốn hỏi lại, cô sợ, sợ là chính bản thân cô cũng đang lầm tưởng?
Vương Thiên Ân biết cô nhất thời không thể tiếp nhận được, ngay lúc này, hắn lại trầm thấp khẳng định lại một lần nữa...
"Tiểu Uyển, tôi ước em yêu tôi, em sẽ yêu tôi chứ?"
Hơi thở nam tính âm trầm phả ra bên tai...
"Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, đúng không?"
"A Hạo, thực ra em cũng..."
Vừa quay lưng lại, hô hấp của Uyển Đình Nhu cùng với đôi môi đã bị bao bọc bởi người đàn ông, tất cả mọi thứ đều bị sự ấm áp của Vương Thiên Ân xâm chiếm hết.
Trong đầu của cô ong ong cộng hưởng, giống như có một cảm giác kích thích không nói nên lời, đầu lưỡi nóng bỏng của hắn cấp tốc càn phá trong miệng cô, như chạm vào tận sâu nơi mềm mại nhất trong trái tim cô.
Hôn đến sau cùng, cả người Uyển Đình Nhu đều đã quên mất mình muốn nói gì, đôi mắt óng ánh nước mắt vô thức nhắm lại, cô đáp lại nụ hôn của hắn theo bản năng.
Đây là nụ hôn đầu của cô!
Hắn chủ động, như là kích thích đến cô, cả người hắn đều dán vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099166/chuong-153.html