Tiếng cửa chính đẩy vào, dường như Vương Thiên Ân trở về, có vẻ đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ.
Uyển Đình Nhu ngồi ở sô pha. Cô nhìn Vương Thiên Ân sau khi vào cửa thì lấy bánh trôi mới mua đặt lên chiếc bàn ở trong bếp, mở túi, tháo nắp hộp nhựa ra.
"Mua được thật sao? Anh đã xếp hàng lâu lắm phải không?"
Vừa ngửi thấy mùi thơm, Đình Nhu đã đứng dậy tiến sát đến.
Mùi vị vừa thơm vừa thanh ngọt bay trong không khí. Đã hơn một năm rồi cô chưa nếm lại mùi vị của bánh trôi, chỉ ngửi thôi mà đã thấy ngọt tận tim.
"Không lâu lắm. Em thích ăn kiểu đồ ăn vặt này ư?"
Vương Thiên Ân không lấy thìa cho cô mà chỉ giúp cô mở nắp, nhìn một cái.
Hắn thấy dáng vẻ sáp đến gần như muốn ăn ngay của cô mà không khỏi cười khẽ.
"Mẹ Ngọc quản em rất nghiêm, em không có nhiều cơ hội được ăn đồ ăn vặt loại này. Mẹ nói đường ruột em yếu nên loại đồ ăn vặt sẽ làm em bị đau bụng. Có hai lần tình cờ được ăn, đến giờ em vẫn nhớ mãi mùi vị ấy."
Đình Nhu vừa nói xong lại ngửi một cái, giơ tay lên phía trên hộp, quạt quạt hương thơm về phía mũi mình.
"Coi chừng nóng, ngồi xuống trước đã."
Vương Thiên Ân trầm thấp nói.
Đình Nhu gật đầu một cái, nghe lời ngồi ngay ngắn lại. Cô còn nghĩ rằng hắn để cô chờ thức ăn nguội chút rồi mới ăn, không ngờ hắn lại múc bánh trôi vào cái bát đặt bên cạnh, thổi nhẹ, sau khi để nguội vài giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099161/chuong-148.html