Vương Thiên Ân châm một điếu xì gà, vòng khói bạc vây hãm lấy gương mặt anh tuấn, lúc sáng lúc tối, chân trái đặt lên đùi phải, thờ ơ nhìn Cố Trạch Viễn, hàn ý tản ra nơi đáy mắt hắn, thâm sâu, u tịch, gần như có thể nhấn chìm người ta...
"Vương...Vương thiếu..."
"Cậu đang đùa có phải không? Chúng ta chơi vui vẻ thôi mà?"
Cố Trạch Viễn cười giả lả.
"Hà tất phải căng thẳng như vậy?"
Vương Thiên Ân rút điếu xì gà ra khỏi miệng, nhẹ nhàng cười...
"Tôi không hứng thú với những điều nhàm chán."
Thằng nhãi này...rốt cuộc là này muốn giở trò gì?
Cố Trạch Viễn tự trấn an, hơi thở càng lúc càng nặng nề...
Không hiểu vì sao kẻ trước mặt chỉ là một thằng ranh đáng tuổi con trai ông ta, nhưng hiện tại lại khiến ông ta cảm thấy có chút sợ hãi, cảm giác như bị ma quỷ ghé thăm.
Cả thân thể hắn toát ra một sự bất cần đến đáng sợ, như thể mạng sống là cỏ rác, hắn không xem sự sống ra gì, cũng giống như không hề coi trọng mạng sống của chính mình.
Cố Trạch Viễn trầm ngâm, ông ta nhìn thật kỹ kẻ trước mặt...
Ông ta cảm nhận được, giờ phút này, Vương Thiên Ân đang ung dung rít xì gà, hắn nhắm mí mắt lại, tựa hồ đang cảm nhận một bản nhạc giao hưởng du dương, chỉ nhìn thấy hàng mi dài dày dặn, không nhìn thấy ánh mắt hắn khiến cho ông ta thở dễ dàng hơn một chút.
Cố Trạch Viễn theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt...
Không thể không thừa nhận, thằng ranh mà ông ta xem là nhãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099140/chuong-127.html