Nghe thấy hắn hỏi, cô không vội đáp lại, đắn đo hồi lâu, cả nửa ngày sau mới trả lời:
"Tôi cảm thấy không nhất thiết phải kéo thêm một người vô tội vào cho nên..."
Nghe đến đây, Vương Thiên Ân lãnh đạm hỏi ngược:
"Không phải cô nói chúng ta là bạn sao?
Uyển Đình Nhu gặp phải câu hỏi khó, đột nhiên cảm thấy bối rối, phút chốc không biết nên trả lời như thế nào?
Cô khẽ quay mặt sang hướng khác, không thể phủ nhận, những khi đối diện với ánh mắt như nhìn thấu được tâm can của hắn, trạng thái của cô rất hay lúng túng, chữ nghĩa cũng theo đó mà đảo lộn.
Qua một vài giây sau, Uyển Đình Nhu định thần mới dám nói ra lòng mình...
"Tôi sợ..."
"Sợ cậu sẽ không đấu lại bọn chúng, sợ cậu sẽ vì tôi mà dây vào chuyện không may, tôi không muốn làm liên luỵ cậu, bọn chúng đông hơn chúng ta, cả cái tên Ung Chí Khiêm đó..."
Nhìn thấy hàng mi dài như cánh bướm của cô đang run rẩy, đôi môi nhỏ bé cũng hơi run run, dáng vẻ điềm đạm xinh đẹp này của cô thật khiến hắn cảm thấy đau lòng.
"Tôi biết hắn. Hắn là một gã nhà giàu hống hách đã từng học cùng tôi dưới một ngôi trường cấp ba, hắn rất ngạo mạn, lỡ như hắn gọi thêm người của hắn đến hỗ trợ, cùng nhau đả thương cậu thì phải làm sao?"
Vương Thiên Ân không nhịn được, vô thức bật cười.
"..."
Cậu ấy...cười ư?
Uyển Đình Nhu quay sang Vương Thiên Ân, phút chốc không hiểu được, hắn cười vì điều gì?
Chỉ cảm thấy, người đàn ông đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099136/chuong-123.html