Hai tiếng gọi lớn được cất lên, thân thương đến rơi nước mắt, âm thanh mà ngay trong lúc này như cứu rỗi Trương Hâm Đình.
Cô ta nghe thấy, mừng rỡ đứng phắt dậy chạy đến ôm chầm lấy Uông Sở Diệu.
"Huhu, anh Sở Diệu!!! Em sợ quá! Anh Thiên Ân...anh ấy..."
Càng nói càng sợ hãi thốt không nên lời, cô ta "hức hức" vài tiếng, ngắt quãng kể lể.
Uông Sở Diệu gắt gao ôm lấy, cũng không nói hết, chỉ vỗ về lưng cô ta một cách quan tâm, bàn tay to đầy sự trấn an, để cô ta tùy ý khóc trong lòng mình.
"Đừng lo, đã có anh ở đây, Đình Đình đừng khóc nữa..."
Lúc thấy nước mắt cô ta chảy giàn giụa, trong lòng hắn đột nhiên đau xót, thương thay đứa em gái nhỏ tội nghiệp, cùng là trẻ con, sao Vương Thiên Ân hắn lại máu lạnh đến như vậy?
Hắn là con của quỷ Satan ư? Sao có thể ác độc đến vậy chứ?
Uông Sở Diệu ôm cô ta vào trong lòng, khẽ vỗ vỗ lên đầu an ủi:
"Ngoan nào, anh sẽ đánh chết cái tên hỗn đản đó cho em."
...
Ngày hôm đó, sau khi Trương Hâm Đình định thần, mới yên ổn được một lúc, trước đó, Uông Sở Diệu còn phải nói tài xế đưa cả hai đến khu vui chơi, sau đó đi ăn ngon, mua thêm vài bộ quần áo đẹp, cô ta mới ngoan ngoãn chịu quay trở về nhà.
Uông Sở Diệu sau khi ổn định, mới ghé sang Vương gia, vốn định gặp mặt trực tiếp để mắng cho Vương Thiên Ân hắn một trận ra hồn, nhưng sau khi đến, quản gia đã cáo lại, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099106/chuong-93.html