Trương Hâm Đình nghe như một cú đấm thẳng vào lồng ngực, thoắt ngẩn người, tim đập thình thịch, bất giác nhìn chọc vào cặp mắt phượng của Vương Thiên Ân.
"Đồ khốn kiếp!"
Sắc mặt cô ta bỗng trở nên tái nhợt, hét lớn:
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
"..."
"Muốn gì ư?"
Vương Thiên Ân hút một hơi xì gà, suy nghĩ một hồi lâu mới bước đến gần Trương Hâm Đình...
"Cô nói xem."
Trương Hâm Đình từ lườm mắt, đột nhiên thu lại ánh nhìn, trong đầu loé lên một suy nghĩ như được khai sáng, cô ta cúi gầm mặt cười ''hì hì'' lộ ra vẻ quỷ dị, thoạt nhìn trông như gã hề ma quái, sau đó cười phá lên như điên dại...
"Hahaha, ôi trời ơi! Thì ra là vậy! Tôi cuối cùng cũng hiểu...hiểu cả rồi."
Vương Thiên Ân không nói gì, chỉ nhìn Trương Hâm Đình đang cười ngặt nghẹo trên chiếc ghế tựa, cũng không tò mò xem cô ta đang muốn ám chỉ điều gì?
Hắn kiên nhẫn để cô ta dừng hẳn, Trương Hâm Đình bị ép nhìn hắn, lúc này, cô ta dường như không còn sợ nữa, trên khoé môi nở ra nụ cười, nhưng trong đó lại lộ ra một tia miệt thị...
"Tôi vẫn đang suy nghĩ xem tại sao cái con khốn đó lại tự dưng được anh chú ý đến, giờ thì tôi hiểu rồi."
"Vương Thiên Ân..."
Trương Hâm Đình đổi giọng, thái độ không sợ chết bắt đầu chốt hạ...
''Thì ra, anh chính là cái thằng khố rách áo ôm đó ư?''
''...''
"Khá khen cho một kẻ luỵ tình. Anh muốn bảo vệ con ả đó bởi vì nó mang gương mặt giống với Hàn Tư Kỳ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099104/chuong-91.html