"Nhìn kìa!"
Cả đám học sinh nháo nhào nhìn ra cổng chính, cảnh cửa mở toang, tiến vào bên trong một đoàn xe tầm bốn năm chiếc Porsche nối đuôi nhau, gây sự chú ý cho cả đám học sinh lẫn giáo sư ai nấy cũng đều phải bỏ dở công việc hiện tại, hướng mắt ra hóng hớt.
Chiếc xe phanh "két" lại giữa khuôn viên, một tên vệ sĩ nhanh nhảu vòng qua bên hông mở cánh cửa, gập người cung kính:
"Tần tổng."
Tần Nguyên Lãng cùng Tần Nguỵ bước xuống xe, khuôn mặt hách dịch nhìn quanh, ông ta khoác trên người một bộ com lê sang trọng, chân đi giày tây, đang cố chỉnh đốn lại thắt lưng vừa vặn với cái bụng phệ, bàn tay béo ú đeo hơn bảy chiếc nhẫn mạ kim cương sáng lấp lánh.
"Đến phòng hiệu trưởng."
Tên vệ sĩ đi trước dẫn đường, cha con Tần Nguỵ bừng bừng khí thế, hùng hổ tiến vào trong.
Từ trên cao, cả đám học sinh đã chạy ồ ra các dãy hành lang nhìn xuống, bọn chúng đồng thanh rôm rả, thanh âm xôn xao bàn tán:
"Đó chẳng phải là cha con Tần Nguỵ sao?"
"Phải đấy, sao hôm nay ông ta lại nổi hứng xuất hiện nhỉ?"
"Hừ, tên đó nhanh gớm, mới đây mà đã..."
"Phải thế chứ, quý tử bị đánh đến mặt mũi biến dạng như vậy, Tần Nguyên Lãng sao lại có thể dễ dàng buông tha?"
Dương Tâm Khắc ngồi vắt vẻo trên lan can, vừa phì phèo điếu thuốc, vừa ngắm nhìn cảnh tượng kịch tính bên dưới sân học viện.
"Chắc Tần súc sinh lại vừa về nhà kể lể với ông già nó đây."
"Anh có muốn đi xem không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099095/chuong-82.html