"Mày lên đây làm gì?"
Đỗ Lam Mỹ ngang nhiên bước tới, chặn lại trước mặt Uyển Đình Nhu, khuôn mặt xấc láo lộ rõ sự hách dịch của lũ người ra vẻ thượng đẳng.
"Tôi lên đây cùng câu hỏi của cô có liên can?"
"Mày có biết..."
Đỗ Lam Mỹ cười nhạt, khoanh tay trước ngực cúi sát lại gần:
"Đấy là nơi mày có mười lá gan cũng không bao giờ được bén mảng tới?"
"..."
Uyển Đình Nhu không đáp trả, cô cũng chẳng muốn quan tâm rốt cuộc tầng thượng đó là nơi như thế nào? Thực sự thuộc về ai?
Chỉ biết rằng...
Nếu Trần Thiên Hạo đã tặng cô chiếc chìa khoá đó, tức có nghĩa nơi đấy là nơi mà cô cũng có quyền được đặt chân đến.
Dù sao thì hắn cũng đã nói "nơi này thuộc về tôi."
Cô hà cớ gì phải gượng ép bản thân?
Nghĩ vậy, cô liền lách nhẹ người sang một bên, vừa định cất bước thì Đỗ Lam Mỹ quát lớn:
"Con khốn! Mày dám phớt lờ tao ư?"
Đỗ Lam Mỹ một tay nắm tóc cô lại giật ngược ra sau, từng móng tay nhọn hoắc quào mạnh vào da đầu siết chặt, túm lấy tóc Đình Nhu.
"Tôi không biết, cũng không muốn để tâm đến, xin cô..."
CHÁT!!!
Một bạt tay giáng mạnh xuống mặt Uyển Đình Nhu.
Trương Hâm Đình từ sau lưng Đỗ Lam Mỹ bước ra, theo sau vẫn là một đám nữ sinh mọi rợ lúc nào cũng chỉ biết cổ vũ và tâng bốc.
"Chị Hâm Đình."
Đỗ Lam Mỹ lên tiếng:
"Con khốn này lại dám ngang nhiên bước đến tầng thượng..."
"Cái gì?"
Trương Hâm Đình cắt lời, vẻ mặt dữ tợn dấy lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099093/chuong-80.html